Rất nhanh sau đó liền có một chú bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe toàn diện, băng bó vết thương rồi mới nói: “Không có gì đáng ngại, sức khỏe suy yếu, bị chảy máu, bị kích thích.”
Thẩm Hoài Dương đứng ở một bên nghe thấy bác sĩ nói như vậy thì thở phào một hơi, đưa tay kéo kéo cà vạt ở trên cổ rồi rời khỏi đó, đi đến công ty.
Sau khi ném ra câu nói đó, anh cũng không lo sợ bà ta sẽ nghĩ đến chuyện tự sát.
“Đến bệnh viện điều tra cho tôi một chuyện, chiều nay phải có kết quả.” Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nói với trợ lí Trần.
Trợ lí Trần gật đầu rồi lui ra ngoài, đến lúc sắp tan làm, anh ta gõ nhẹ của phòng rồi đi vào báo cáo chi tiết tất cả những thông tin mà mình điều tra được.
Hiến tủy.
Cô gái ngu ngốc đó lại đồng ý.
Buổi chiều tan làm, Diệp Giai Nhi chuẩn bị đi đón Huyên Huyên, lại nhìn thấy chiếc xe Lexus màu đen đã đậu ở ngoài cửa trường học.
Cơn mưa to như đang trút nước vẫn còn đang tiếp tục, căn bản không có ý muốn dừng lại, chờ sau khi ngồi lên xe, mái tóc và quần áo đã bị ướt một mảng.
“Chúng ta đi đón Huyên Huyên, đã nói trước là tối nay em muốn về nhà.” Diệp Giai Nhi cho thấy lập trường của mình.
Cong môi, Thẩm Hoài Dương nở một nụ cười nhẹ: “Mới đến muộn một ngày mà đã sợ rồi hả?”
“Cái này không phải là sợ, mà bạn thân là giáo viên thì chắc chắn phải tuân thủ theo kỷ luật, nói dối, trốn học, cái này đâu có giống với giáo viên đâu chứ?”
“Quả nhiên là giáo viên của nhân dân, là một tấm gương tốt, xem ra anh nên học tập một chút.”
Diệp Giai Nhi dõng dạc gật đầu: “Đó là đương nhiên rồi.”
“Ngày mai là thứ bảy, em có muốn đi ra ngoài du lịch không?” Thẩm Hoài Dương di chuyển tầm mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào tay lái, phát ra một tiếng vang có quy luật: “Đi ngắm biển, dẫn Huyên Huyên đi cùng có được không?”
Huyên Huyên vẫn luôn kêu gào muốn đi ngắm biển cả, còn phải ngắm hải âu, ngày mai là thứ bảy, một nhà ba người còn chưa từng đi ra ngoài với nhau, không thể phủ nhận, đúng là Diệp Giai Nhi có chút dao động.
“Đã muốn đi rồi thì cứ đi thôi, sao nào, có muốn đi không?” Lúc này, đôi mắt phượng của Thẩm Hoài Dương có hơi híp lại, giữa khóe mắt và lông mày đều mang theo một loại gợi cảm nói không nên lời.
Trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh: “Anh lo lái xe đi.”
Nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, khóe miệng Thẩm Hoài Dương chậm rãi cong lên: “Đi đón Huyên Huyên thì chúng ta liền xuất phát.”
Thân thể dựa vào ghế ngồi, hai mắt Diệp Giai Nhi phát sáng, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Nè, chúng ta như này là có tính một chuyến du lịch nói đi là đi không hả?”
Cô bạn muốn trải nghiệm một chuyến du lịch nói đi là đi, thoải mái tự do, nhưng mà lại tươi đẹp đến cỡ nào.
“Đương nhiên là tính rồi.”
Đi đón Huyên Huyên, tạm thời quyết định đến sân bay mua chuyến bay gần nhất đến Tam Á.
Thời gian trôi qua mấy tiếng là đã đến Tam Á rồi, lại là nửa đêm, khách sạn đã đặt từ trước, trực tiếp đi đến phòng tổng thống của khách sạn.
Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên mệt mỏi không còn chút sức lực, vừa mới tới khách sạn thì liền nhảy lên trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Hoài Dương không đi ngủ, anh đứng trước cửa sổ to lớn quan sát cảnh đêm của thành phố, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đang được đốt cháy, nhưng mà nghĩ tới hai mẹ con ở trong phòng, anh lại dập tắt điếu thuốc, rót một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư. ngôn tình hài
Nếu như anh nhớ không lầm, kết quả hiến tủy sẽ có vào ngày mai.
Nếu như đến lúc đó không tìm thấy Giai Nhi, ông ta sẽ phản ứng như thế nào đây? Mà ông ta anh đang chỉ chính là Thẩm Thiên Canh.
Dù Dương Tuyết là loại phụ nữ như thế nào đi nữa thì cũng không có liên quan gì với anh, điều mà anh không muốn đó chính là hiến tủy của Giai Nhi cho bà ta.
Cũng không phải là bởi vì mối quan hệ của bà ta và Thẩm Thiên Canh, mà là đối với một người phụ nữ có thể vứt bỏ con gái của mình, bây giờ muốn sống nên mới nhớ đến đứa con gái mà ngày xưa mình đã vứt bỏ, người phụ nữ như vậy căn bản không cần thiết phải cứu sống.
Cô là người phụ nữ của anh, anh không muốn cô phải chịu thiệt thòi.
Người khác có sống hay chết thì có liên quan gì tới anh chứ, anh không muốn cô vì người phụ nữ như thế mà phải chịu đựng cảm giác đau đớn và thống khổ.
Sáng ngày hôm sau, ăn sáng xong, ba người liền đến biển. Khí hậu ở Tam Á bốn mùa đều như mùa xuân, vô cùng dễ chịu.
Ba người đã thay quần áo xong rồi, mấy cô gái ở trên biển đầu mặc đồ tắm hoặc là bikini, lộ ra dáng người trẻ trung xinh đẹp.
Huyên Huyên mặc đồ tắm, Thẩm Hoài Dương mặc một cái quần đùi thoải mái, trên người là chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, trông có cảm giác thành thục ưu nhã, còn có mấy phần tràn trề sức sống, trông trẻ tuổi và tuấn tú.
Chỉ có Diệp Giai Nhi mặc một chiếc váy dài, ngay cả mắt cá chân của bị che khuất, ngay cả bước đi cũng phải nắm lấy thân váy, chân mày nhíu chặt lại, vô cùng bất mãn.
Nhưng mà cái váy dài này là do người đàn ông đã chọn, cô cũng rất rất muốn mặc đồ tắm, có điều là...
Ánh mắt rơi vào những người phụ nữ ăn mặc hở hang, trong mắt Diệp Giai Nhi có chút ghen tị, thật là đẹp quá đi.
Thẩm Hoài Dương lại lạnh nhạt lườm cô một cái: “Còn nhìn người ta nữa, mất sắp lồi ra ngoài rồi kìa.”
Nghe thấy câu nói này, Diệp Giai Nhi nhanh chóng phát biểu suy nghĩ của mình: “Em cũng muốn mặc đồ tắm, mặc váy dài không tiện gì hết.”
“Em có dáng người giống như vậy không?” Thẩm Hoài Dương lại trêu chọc cô.
Diệp Giai Nhi không còn gì để nói, cái người này...
Cuối cùng, cô lại tức giận bất mãn nhìn chằm chằm vào anh: “Em có dáng người như vậy hay không, chẳng lẽ anh không biết?”
Thẩm Hoài Dương vô cùng thích nghe câu nói này, giữa hàng lông mày đều là ý cười lười biếng, mập mờ ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, anh nói: “Đến đây, để anh tự tay đo, kích thước này tất nhiên là không có vấn đề gì.”
Cô hất bàn tay thừa cơ chiếm tiện nghi của anh ra ngoài, Diệp Giai Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh, Huyên Huyên thì đang lăn qua lăn lại chơi cát ở dưới đất.
Thẩm Hoài Dương bơi rất giỏi, Huyên Huyên vung vẫy hai cái chân ngắn ngủn, la hét ầm ĩ đòi bơi.
Hai ba con đứng trong nước biển, Thẩm Hoài Dương dạy Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi đứng ở bên cạnh nhìn xem, chiếc váy dài ở trên người đã ướt đẫm từ lâu, dán ở trên người cô.
Híp mắt nhìn cô, Thẩm Hoài Dương hất nhẹ cầm ra hiệu kêu cô lên bờ, mà cô thì lại bất mãn cười một tiếng rồi nói: “Anh cho rằng bây giờ vẫn là thời phong kiến hả, anh nói xem, sao trước khi em lại không phát hiện suy nghĩ của anh bảo thủ như thế?”
“Bây giờ phát hiện cũng không muộn đâu, thật ra thì mặc nhiều một chút cũng không có gì là không tốt, không phải là phụ nữ sợ bị ăn nắng hả? Em ăn mặc như thế này làm sao có thể bị ăn nắng được chứ, có đúng không?”
“Đồ quỷ này.” Cô bực bội nói, cũng chỉ có anh mới có thể nói mấy lời này đàng hoàng như thế, cái gì mà sợ rám nắng chứ, chỉ cần đến bãi biển thì chắc chắn phải có bôi kem chống nắng rồi.
Mà ở bệnh viện thành phố S.
Thẩm Thiên Canh sốt ruột đi qua đi lại trong phòng bệnh, kết quả xét nghiệm tủy đã có rồi, mặc dù xác suất phù hợp không cao như trong tưởng tượng, nhưng mà cũng coi như nằm ở tầm trung có thể cấy ghép.
Nhưng mà vấn đề mấu chốt lúc này là không thể gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, trường học lại nghỉ, căn bản không tìm thấy cô ở đâu.
Chẳng lẽ là cô đổi ý rồi?
“Em đừng lo lắng, anh đã cho người đi điều tra rồi, xem xem rốt cuộc là nó đang ở đâu.” Thẩm Thiên Canh nói với Dương Tuyết, sau đó lại gọi điện thoại.
Vào thời khắc mấu chốt không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào, tỷ lệ ghép tủy căn bản không tốt, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.