Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 172: Chương 172: Dỗ, phải dỗ như thế nào mới được




Máu trên người đột nhiên dồn lên đỉnh đầu, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy lòng bàn tay với lòng bàn chân của mình nóng lên, bàn tay đang rủ xuống ở bên người không khỏi nắm chặt lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười chế nhạo: “Sao anh Thẩm biết người đàn ông khác không có hứng thú? Có thể là bọn họ thích kiểu này!”

“Ai? Điền Quốc Gia sao?” Giọng nói trầm thấp từ trong kẽ răng chen ra!

Không muốn lãng phí thời gian với anh với chủ đề này, cô lại nói từng chữ từng chữ một: “Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới trả lại Huyên Huyên cho tôi?”

Đây là ngầm thừa nhận sao?

Sắc mặt Thẩm Hoài Dương u ám, đôi mắt sâu đột nhiên trở nên lạnh lùng, trán nhăn lại, bàn tay lớn hung hăng kéo cổ tay cô qua, bốn mắt nhìn nhau, cũng trả lời cô từng từ từng chữ.

“Trên giường, lấy lòng tôi, đến khi tôi cảm thấy chán ngấy cơ thể cô, đến lúc đó, tôi sẽ suy nghĩ đến việc trả lại Huyên Huyên cho cô...”

“Anh Thẩm mới cho tôi một bài học, lẽ nào, lại quên nhanh như vậy?”

Cô dùng lời nói lúc nãy của anh để chặn anh, sau đó, bàn tay mảnh khảnh dùng hết sức lực gỡ bàn tay to lớn của anh ra khỏi cổ tay, nói: “Xem ra, anh Thẩm không có ý định trả lại Huyên Huyên cho tôi, cũng không có thành ý thương lượng với tôi, vậy thì, đợi giấy triệu tập của tòa án đi!”

Nói xong, cô không thèm nhìn anh, quay người, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

Cô đã bị lừa một lần, anh cho rằng cô sẽ bị lừa lần thứ hai sao?

Còn có, ở trên giường lấy lòng anh, rốt cuộc anh xem cô là cái gì, cô thật sự dễ ức hiếp như vậy sao, có thể tùy tiện bị anh sỉ nhục?

Diệp Giai Nhi không biết mình mang theo tâm trạng gì để rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, lơ đãng, bước chân nhẹ như bay.

Lên tòa cô có bao nhiêu phần thắng?

Nhưng, cho dù chỉ có mấy phần thắng, cô cũng không từ bỏ một cách dễ dàng!

Cơ thể cao lớn, thẳng tắp đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, xuyên qua rèm cửa, Thẩm Hoài Dương từ trên cao nhìn xuống.

Cho dù là xe cộ đông đúc trên đường, hay là người đi đường, đều nhỏ như một con kiến, chứ đừng nói đến hình bóng của cô....

Đợi giấy triệu tập của tòa án?

Đôi môi mỏng của anh nhếch lên một vòng cung mang theo sự châm chọc, cô nghĩ cô sẽ là đối thủ của anh?

Căn hộ chung cư.

Thím Lý có chút bất lực nhìn cô chủ nhỏ ngồi trên sofa, một ngày rồi, không ăn không uống, chỉ ngồi ở đó.

Luôn dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà, nói muốn gọi điện thoại cho mẹ, cầu xin bà, cô bé thật sự rất rất nhớ mẹ!

Bà đã mềm lòng, nhưng vừa nghĩ đến anh Thẩm, bà lại không biết phải làm sao.

“Cô chủ nhỏ, ăn một chút thôi, đã một ngày không ăn cái gì rồi, ăn một chút đi có được không?” Bà nhẹ nhàng dỗ dành.

Sải bước đi vào, thứ mà Thẩm Hoài Dương nhìn thấy chính là cảnh tượng này, cơ thể bé nhỏ kia cuộn tròn trên sofa, không có ý định nhúc nhích.

Nhìn dáng người cao lớn, tôn quý kia, thím Lý cuối cùng giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: “Anh Thẩm, cô chủ nhỏ một ngày rồi chưa ăn gì.”

Chiếc cằm kiêu ngạo khẽ gật, Thẩm Hoài Dương đưa tay ra, giọng nói hờ hững: “Đưa cho tôi.”

Thím Lý vội vàng đưa bát cơm cho anh, cơ thể di chuyển, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh Huyên Huyên, xúc một thìa, khuôn mặt góc cạnh xen lẫn sự dịu dàng: “Há miệng.”

Vừa nhìn thấy anh, sự kháng cự của Huyên Huyên càng thêm kịch liệt, xoay người đi, quay lưng về phía anh.

Đồ khốn nạn! Quỷ đáng ghét! Không cho cô bé gặp mẹ! Đồ lừa đảo!

Đứng dậy, Thẩm Hoài Dương lại đổi cách khác, ngồi đối diện với cô bé, kiên nhẫn: “Há miệng....”

Đôi mắt Huyên Huyên đỏ hoe, giống như một con thỏ đáng thương, chỉ cảm thấy anh thật đáng ghét, hai bàn tay nhỏ bé đánh loạn xạ, chỉ nghe thấy “bang….” một tiếng, chiếc bát rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Mà cháo nóng hổi trong bát, tất cả đều đổ lên cánh tay Thẩm Hoài Dương, còn có chiếc quần âu thẳng thớm, thậm chí còn có áo…

Cháo là thím Lý vừa nấu, vẫn còn đang bốc khói, gần như cánh tay của Thẩm Hoài Dương lập tức vì bị bỏng là đỏ lên.

Thím Lý hốt hoảng, vội vàng chạy đến: “Anh Thẩm, khăn!”

Huyên Huyên cũng biết mình đã gây họa, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong một góc sofa, không dám nhìn Thẩm Hoài Dương.

Bàn tay nhận lấy khăn lông, nhưng việc đầu tiên là Thẩm Hoài Dương làm không phải là lau sạch cháo trên người mình, mà vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang cuộn tròn trong một góc sofa đến chỗ sạch sẽ, không hề tức giận, giọng nói mặc dù trầm thấp, nhưng vẫn dịu dàng: “Có bị bỏng chỗ nào không?”

Cứ nghĩ sẽ bị đánh, Huyên Huyên bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại, lúc này nghe thấy lời nói của anh, lông mi dài cong vút khẽ run lên, sau đó cẩn thận hé mắt ra, nhìn trộm.

Thấy anh nhìn qua, cô bé lại nhanh chóng nhắm mắt lại, nhìn thấy những động tác nhỏ kia, lông mày Thẩm Hoài Dương nhướng lên, khóe môi không khỏi cong lên nở nụ cười.

“Anh Thẩm, anh đi thay quần áo trước đi, để tôi chăm sóc cô chủ nhỏ.”

Sau khi xác nhận cô bé không bị bỏng, Thẩm Hoài Dương mới cầm khăn bông đứng dậy, thu lại nụ cười trên đôi môi mỏng, sau đó nói với thím Lý: “Nấu một nồi cháo khác đi.”

“Vâng, anh Thẩm.” Thím Lý trả lời, sau đó đi vào phòng bếp nấu cháo.

Mà, Thẩm Hoài Dương đi vào trong phòng tắm.

Đợi đến lúc anh từ phòng tắm đi ra, đã thay một độ đồ thể thao, đơn giản, lại thêm vài phần quyến rũ tùy ý.

Trong khoảng thời gian đó, thím Lý cũng đã nấu xong cháo, bưng qua: “Anh Thẩm, cháo đã nấu xong rồi, hay là để tôi đút cho cô chủ nhỏ.”

“Để tôi.” Anh nói, sau đó bế Huyên Huyên đặt lên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn: “Ăn cháo.”

Huyên Huyên vẫn không có ý định ăn cháo, nhưng, sau chuyện làm vỡ bát lúc nãy, tính tình của cô ngược lại đã thu lại rất nhiều, tính khí cũng không nóng như lúc nãy, nhưng vẫn chống cự: “Cháu không muốn ăn cháo! Cháu muốn mẹ!”

Thấy vậy, thím Lý có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng: “Cô chủ nhỏ, mau ăn cháo đi, nếu không lát nữa sẽ bị đau bụng đó.”

“Không! Cháu không muốn ăn cháo! Cháu muốn mẹ! Cháu muốn mẹ!” Huyên Huyên không muốn ăn, Thẩm Hoài Dương đưa thìa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nhăn lại.

“Cô chủ nhỏ, nếu như cháu còn không nghe lời, con sói xám lớn sẽ đến cắn cháu đó.” Thím Lý vừa dỗ vừa dọa, chỉ muốn để cô bé nhanh chóng ăn cháo.

Một người còn bé như vậy, cả ngày không ăn gì, sao có thể được chứ?

“Sẽ không cắn người, còn có chú cảnh sát, chú cảnh sát có súng, sẽ đuổi sói xám đi, còn có gấu Boonie và sói xám lớn.” Cô bé không quên phản bác, nói cũng có đầu có đuôi.

Đây căn bản chính là một tiểu quỷ, thông minh lanh lợi, thím Lý không còn cách nào khác, nói: “Anh Thẩm, anh dỗ dành cô chủ nhỏ đi, một ngày cô bé không ăn gì rồi, ít nhất cũng phải cho cô bé ăn một chút.”

Dỗ dành…

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương có chút cứng đờ, dỗ dành như thế nào?

Nói xong, sau đó, thím Lý đi đến phòng bếp thu dọn, cả ngày hôm nay nấu cơm cho cô chủ nhỏ, nhưng cô bé lại không ăn dù chỉ một miếng, những thứ còn lại đều phải bỏ đi.

Một lúc lâu sau, đột nhiên nghe thấy từ phòng khách truyền đến tiếng chó sủa, bà giật nảy mình, đặt bát đũa trong tay xuống, đi ra khỏi phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.