Không còn dáng vẻ tức giận lúc nãy, gai trên người cô giống như bị nhổ xuống, ánh mắt cô dịu dàng, khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp.
Cô nhìn bức ảnh, anh nhìn cô, nhìn đôi môi hồng mềm mại giống như một đóa hoa, hai má trắng nõn hơi đỏ lên, còn có ngực nhấp nhô không ngừng…
Cô là duy nhất, cũng là độc nhất.
Thậm chí, anh còn cho rằng có phải cô đã hạ độc anh, mới có thể khiến anh mê luyến cơ thể cô như vậy!
Dục vọng lần này quả nhiên còn điên cuồng hơn so với trước kia, chỉ sợ, cơ thể căng cứng này sẽ nổ tung!
Bước về phía trước, cơ thể to lớn của anh hơi cúi xuống, trong lúc cô vẫn chưa định thần lại, đôi môi gợi cảm đã chặn toàn bộ hô hấp của cô lại.
Dù như vậy cũng không thể khiến anh thỏa mãn, cách một lớp quần đỡ lấy mông rồi nâng cô lên, sau đó, đè cô lên tường.
Đột nhiên hoàn hồn lại, Diệp Giai Nhi phản ứng kịch liệt, tay đấm chân đá.
Nhưng anh vẫn tùy ý hôn cô, hai tay nắm lấy tay cô, chống lên đỉnh đầu cô, đôi chân dài đưa về phía trước, chen vào giữ hai chân cô.
Cô rất muốn dùng hai tay cào rách mặt anh, nhưng lúc này, tay và chân đều bị kìm hãm, cộng thêm chân đã mềm nhũn, khiến cô càng thêm bất lực.
Nhưng, hành động của anh càng tùy ý không, tay phải đang nắm lấy cổ tay cô lại được đổi thành tay trái, sau đó, tay trái trực tiếp nâng cằm cô lên, dường như hàm dưới và gáy của cô đã tạo thành một đường thẳng.
Khi mà hai mắt tối sầm lại, sắp không thể thở được nữa, anh mới tốt bụng cho cô một hơi thở, cuối cùng buông cô ra.
Như được đại xá, cô há miệng thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, hai tay hung hăng đẩy một cái, đẩy cơ thể anh vẫn đang chen giữa hai chân ra, từng từ từng chữ nói: “Mong anh Thẩm hãy tự trọng!”
Đứng vững lại, bàn tay lớn của Thẩm Hoài Dương ung dung lau sợi chỉ bạc ở trên môi đi, con ngươi đen nháy mang theo sự tà ác: “Cô Diệp rõ ràng có cảm giác với tôi, không phải sao?”
Cơn tức giận xen lẫn sự thẹn quá hóa giận, còn có sự xấu hổ, khiến mặt Diệp Giai Nhi càng thêm nóng, lại nghiến răng nói.
“Loại chuyện giống như lúc nãy, cho dù là người đàn ông và người phụ nữ nào làm cũng đều sẽ có cảm giác, cho dù đối tượng không phải là anh Thẩm, cũng sẽ có cảm giác như vậy….”
Khuôn mặt anh mang theo sự khiêu khích, khiến cô càng thêm hổ thẹn và tức giận với việc mình có cảm giác.
“Cô Diệp đã từng thử với người đàn ông khác?” Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên sắc bén, mang theo sự âm u và mang theo sự áp bức.
“Chuyện này không liên quan đến anh Thẩm!” Dần Dần, Diệp Giai Nhi khôi phục lại nhịp tim và cảm xúc của mình, làm cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Sau đó, cô lại chuyển chủ đề về vị trí ban đầu: “Anh đã biết Huyên Huyên là con gái của anh, tại sao lần đầu tiên gặp mặt lại giả vờ không quen biết?”
Lúc này, suy nghĩ cẩn thận, mới nhớ đến ngày hôm đó lúc anh và Huyên Huyên gặp nhau, sắc mặt anh nhìn Huyên Huyên rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như nhìn một người xa lạ, không chút gợn sóng.
Lúc đó, cô cho rằng anh thật sự tin tưởng những lý do thoái thác, những lời nói dối được thêu dệt lên của cô, nên mới không chút nghi ngờ về thân phận của Huyên Huyên, nhưng không ngờ, anh đã sớm biết đến sự tồn tại của Huyên Huyên, nên mới bình tĩnh như vậy!
“Lần đầu tiên gặp nhau, đương nhiên không muốn dọa con bé, cũng không muốn khiến cô Diệp sợ hãi đưa con bé cao chạy xa bay, vì vậy, định dần dần xây dựng tình cảm với con bé, chỉ là, cô Diệp lại không cho tôi cơ hội này, tôi chỉ có thể tự tạo cơ hội cho mình….”
Anh nhướng mày, giọng nói trầm thấp, sự chú ý vẫn dừng lại, xoắn xuýt, xoay quanh câu nói lúc nãy của cô.
Cho dù đối tượng không phải là anh Thẩm cũng sẽ có cảm giác…
Lời nói thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, chỉ khiến anh muốn hôn lên hôn lên đôi môi nhỏ nhắn rất đáng ghét và vô cùng quyến rũ kia.
Nhưng, có cảm giác, anh cười khẩy, rốt cuộc cô đã từng thử với người đàn ông nào, lẽ nào, cảm giác mang đến còn mãnh liệt hơn anh mang đến?
“Cho dù như vậy, quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên vẫn thuộc về tôi, anh tự ý đưa Huyên Huyên đi như vậy, không cho phép tôi gặp Huyên Huyên, là đang giữ người trái phép!”
Nghe thấy vây, khóe miệng Thẩm Hoài Dương nhếch lên, trầm giọng nói ra một câu: “Bốn năm không gặp, tôi muốn ở một mình với con gái tôi, không muốn bị bất kỳ ai làm phiền, như vậy cũng xem là giam giữ trái phép?”
“Vậy thì được, cái được gọi là ở một mình trong miệng của anh là bao lâu, ba ngày, năm ngày, một tuần, nửa tháng, dù sao cũng là có kỳ hạn, anh nói cho tôi biết, lúc nào tôi đến đón Huyên Huyên.”
Hít thật sâu, Diệp Giai Nhi lại kìm ném cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng kia lại, để bản thân được giữ được sự bình tĩnh.
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương nheo lại, nhếch khóe miệng, tùy ý nói: “Cứ ở một mình với nhau bốn năm trước, bốn năm sau, quyền nuôi dưỡng, đến lúc đó rồi nói…”
Anh đang trả lời lấy lệ với cô!
Anh không hề có ý muốn trả lại Huyên Huyên, cơn tức giận kia lại không thể kiềm nén được nữa, cuồn cuộn lên, Diệp Giai Nhi tức đến mức không thể thở nổi: “Thẩm Hoài Dương, cái tên khốn nạn nhà anh! Đồ khốn nạn!”
Trán hơi giật giật, rõ ràng, những lời lẽ bẩn thỉu mà con gái anh nói đều là học theo người phụ nữ này.
Lời mắng chửi người khác của hai mẹ con thật sự giống hệt nhau.
“Tôi phải đi đến đồn cảnh sát để tố cáo anh giam giữ trẻ em!”
“Cô Diệp cứ tự nhiên, tôi cũng nên đi đến tòa án một chuyến, yêu cầu thay đổi quyền nuôi dưỡng đứa bé…” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ.
“Quyền nuôi dưỡng Huyên Huyên thuộc về tôi! Đây là điều kiện trong thỏa thuận lúc đầu, là anh đã đồng ý với tôi, anh không thể nuốt lời!” Cảm xúc của Diệp Giai Nhi đã không kiềm chế được mà trở nên kích động!
“Cô Diệp có bản thỏa thuận sao? Có chữ ký của tôi không, hả?”
Cuối cùng, chút lửa tức giận trong lòng cô cũng bị khơi dậy, nghiến răng: “Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!”
“Tất cả doanh nhân đều xấu xa, câu này là cô Diệp tặng cho tôi, tôi không có gì phải xấu hổ khi nhận lời khen này, đây cũng xem như là một bài học sinh động cho cô Diệp…”
Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào cô, đôi lông mày đẹp nhướng lên, đôi mắt nheo lại.
Con gái của anh sắp trở thành con gái của người khác, đều là nhờ người phụ nữ này ban cho!
“Ha, anh cho rằng ai cũng vô liêm sỉ như anh sao?” Diệp Giai Nhi tức giận đến mức chỉ muốn xé rách mặt anh ra: “Rốt cuộc phải làm như thế nào, anh mới trả Huyên Huyên lại cho tôi?”
“Cô thật sự đã lên giường cùng với người đàn ông khác? Quan hệ rồi?” Anh không quan tâm đến lời nói của cô, chỉ nhíu chặt mày, đáy mắt phát ra những tia u ám.
Cô sững sờ, không quan tâm đến lời nói giống như bị điên của anh, chỉ nghiến răng nghiến lợi, nói lại một lần nữa: “Làm thế nào anh mới trả Huyên Huyên lại cho tôi?”
“Quan hệ rồi, hay là chưa?” Anh trầm mặt xuống, dường như rất cố chấp với vấn đề này.
“Quan hệ rồi thì sao, chưa quan hệ thì sao, cho dù, anh Thẩm biết được đáp án thì có thể làm gì?” Cô lạnh lùng chất vấn.
Anh, có tư cách gì, dựa vào cái gì mà chất vấn cô?
Còn anh, có phải là đã quan hệ với Thẩm Hải Băng, một đêm ở trên giường muốn Thẩm Hải Băng vô số lần?
Nghe thấy vậy, đôi môi mỏng, sắc của Thẩm Hoài Dương nhếch lên, đôi mắt lóe lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Cũng đúng, biểu hiện ở trên giường cứng đờ như cô giáo Diệp đây người đàn ông nào có hứng thú chứ?”
Anh dựa vào đâu lại sỉ nhục cô như vậy?