Thẩm Hải Băng không muốn nghe nữa, cô ta thu dọn hành lý, nói: “Có lẽ em không làm nên trò trống gì thật, hoặc cũng có thể là do số mệnh an bài. Em đã thừa nhận chuyện bỏ thuốc vào canh cá, chị không cần lo lắng.”
Tô Tình càng nhíu chặt mày, Thẩm Hải Băng quả thật khiến bà ta vô cùng thất vọng!
“Đi cái gì mà đi! Em không được phép đi đâu cho đến khi con nhỏ Diệp Giai Nhi đó hoàn toàn cút khỏi Hoài Dương!”
Thẩm Hải Băng không đồng ý, nhẹ giọng nhắc nhở bà ta: “Chị dâu, ông Tô vẫn còn ở đây, thật ra em không muốn nói cho ông ấy biết chuyện này, quyết định nằm trong tay chị dâu.”
Tô Tình biết cô ta đang uy hiếp mình, không ngờ cô ta lại là đồ vong ơn bội nghĩa, đến lúc này còn cắn trả lại, đúng là không phải thứ tốt lành gì!
Mặc dù Thẩm Hải Băng đã chấp nhận số mệnh, nhưng không có nghĩa là Tô Tình sẽ chấp nhận.
Trong nháy mắt, lại tới chủ nhật.
Hai người nằm nghiêng trên giường, ánh nắng xuyên qua rèm cửa.
Diệp Giai Nhi đang cuộn tròn, còn Thẩm Hoài Dương thì ôm cô từ phía sau, hai cơ thể dán chặt vào nhau không chút kẽ hở.
Ánh mặt trời hơi chói mắt, lông mi khẽ rung, cô mở mắt ra.
Cô khẽ nhúc nhích người khiến người đàn ông phía sau tỉnh dậy, cơ thể hai người ôm chặt lấy nhau, bốn phiến môi chạm vào nhau.
“Đến công ty cùng anh nhé.”
“Không được, anh đi một mình đi, em sẽ đưa Huyên Huyên đi trung tâm mua sắm.” Cô có chút mệt mỏi, không có tinh thần.
“Văn phòng có chỗ nghỉ ngơi mà, em có thể ngủ ở đó, sau khi tan sở anh sẽ cùng em và Huyên Huyên đến trung tâm thương mại.”
“Mệt lắm, không muốn đâu, mẹ con em sẽ ở nhà, anh đi làm một mình đi, ngoan.” Cô vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh, thực sự quá lười nhúc nhích.
Vẻ mặt Thẩm Hoài Dương đầy dịu dàng, môi mỏng nhếch lên, vỗ nhẹ mông cô: “Phụ nữ, đừng quá lười biếng...”
Cô mệt mỏi và lười nữa nên nằm đó không nhúc nhích. Anh nhướng mày, cặp đùi cường tráng của người đàn ông vắt ngang qua hai bên hông cô rồi mặc áo ngực vào cho cô.
Hai mắt Diệp Giai Nhi vẫn còn nhắm hờ, tối hôm qua anh đè cô làm không dưới ba lần khiến cô rất mệt.
“Cái gì nên thấy cũng đã thấy rồi, hơn nữa khắp người trên dưới của em có thứ gì anh chưa từng thấy đâu, ngại ngùng cái gì, hửm?”
Tên da mặt dày này!
Diệp Giai Nhi động tác lanh lẹ mặc quần áo tử tế, sau đó anh mới chậm rãi cầm quần áo mặc vào.
Cuối cùng, cả ba cùng nhau đến công ty.
Thẩm Hoài Dương đang phê duyệt giấy tờ, còn Huyên Huyên đang ngoan ngoãn ngồi trong ngực anh chăm chú xem hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám ở máy tính bảng trước mặt.
Âm thanh phát ra từ máy tính bảng quá lớn khiến anh mất tập trung, chưa kể bên tai cứ mãi truyền đến một câu - ta chắc chắn sẽ quay lại!
Cuối cùng, Thẩm Hoài Dương nắn bóp ấn đường nói: “Bé con, con có thể hạ âm lượng xuống một chút được không?”
“Không được, Sói xám xuất hiện rồi, ba ơi, ba xem cậu ấy đẹp trai chưa kìa!”
Không thể xem giấy tờ được nữa, anh vứt nó đi rồi bật máy tính lên, trên đó có một dòng tiêu đề: cách cầu hôn lãng mạn nhất.
Tròng mắt khẽ chuyển động, anh nhấp chuột mở ra, tay trái ôm Huyên Huyên, tay phải di chuyển con chuột.
Tuy nói đến công ty làm việc nhưng hiệu quả cực kỳ thấp, trong một buổi sáng, anh chỉ duyệt được hai văn kiện.
Diệp Giai Nhi ngủ một giấc đến trưa đói bụng nên mới dậy, cô giơ tay tùy tiện buộc những sợi tóc lòa xòa bằng dây ruy băng, cảm giác thật tùy ý.
Đã lâu không ăn mì bò nên hôm may bỗng muốn ăn mì, anh và Huyên Huyên không phản đối nên ba người họ đến một quán mì gần đó.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Huyên Huyên không có áo khoác nên bọn họ lại đến trung tâm mua sắm, cuối cùng mua đầy ắp đồ trở về.
Huyên Huyên chọn một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng, cô mua một chiếc áo khoác có tua rua, mua cho Thẩm Hoài Dương một chiếc áo khoác đen.
Diệp Giai Nhi không định cùng anh trở lại công ty, cô muốn đến nghĩa trang, cô nhớ ba rồi.
“Anh sẽ đi cùng em.” Thẩm Hoài Dương ôm lấy vai cô.
Cô gật đầu rồi đi đến cửa hàng trái cây mua một số loại trái cây và đồ ăn nhẹ ông ấy thích ăn lúc còn sống, còn mua như một số thứ nhỏ ông ấy thích nữa.
Buổi sáng vẫn còn nắng, nhưng bây giờ trời lại chuyển nhiều mây, có vẻ không lâu nữa trời sẽ mưa.
Quả nhiên vừa mới đến nghĩa trang thì trời bắt đầu mưa, hạt mưa rất to, rất may là lúc đi bọn họ có chuẩn bị sẵn ô.
Khi tới nơi thì Diệp Giai Nhi nhìn thấy Quách Mỹ Ngọc đang ngồi dưới đất, không biết bà đã ngồi ở đó bao lâu rồi, lúc này đã bị mưa làm ướt sũng.
“Mẹ.” Cô kêu một tiếng rồi bước nhanh đến, cô che ô qua đầu cho bà và cố gắng đỡ bà dậy.
Thẩm Hoài Dương đặt Huyên Huyên xuống đất, anh híp mắt, sải bước đi tới, dễ dàng đỡ Quách Mỹ Ngọc đứng dậy.
Nhưng lúc nhìn thấy đó là anh, Quách Mỹ Ngọc hung dữ hất tay anh ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh tởm: “Đi! Biến đi cho tôi!”
Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt đứng đó không nhúc nhích.
Đảo mắt nhìn về phía cô, Quách Mỹ Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi.
Đôi mắt sắc bén kia như một mũi dao đâm vào người Diệp Giai Nhi, cô khẽ cắn môi: “Mẹ.”
“Con thề thốt với ba mẹ như vậy sao?” Quách Mỹ Ngọc run rẩy chỉ tay vào ngôi mộ: “Cậu ta là kẻ thù giết ba con! Con làm như vậy có thấy hổ thẹn với ba con không? Chẳng lẽ con quên sạch lời thề trước bài vị của ba con rồi sao?”
Cô không nói nên lời, chỉ đứng đó, cắn môi, cụp mắt, không nói được lời nào.
Thái độ như vậy có nghĩa là ngầm thừa nhận, thấy vậy cơ thể Quách Diên Phương bỗng run lên, tức giận hỏi: “Hừ, con đối xử với ba mình như vậy sao? Ba con nâng con trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, đây là cách con trả ơn ông ấy đấy hả?”. Truyện Nữ Cường
Thẩm Hoài Dương bước lên duỗi tay ôm Diệp Giai Nhi vào lòng, anh bình tĩnh nhìn Quách Mỹ Ngọc: “Bác gái, cô ấy là con gái của bác, bác hà cớ gì ép buộc cô ấy như vậy?”
“Ép buộc?” Quách Mỹ Ngọc tức đến xanh mặt, ánh mắt nhất thời trở nên u ám.
“Sai lầm của thế hệ trước lại tiếp diễn ở thế hệ sau, điều đó không có ý nghĩa chút nào, không phải sao ạ?”
“Không có ý nghĩa sao, nhà các người hại gia đình tôi thành ra như vậy, chỉ với hai ba câu hời hợt của cậu là có thể kết thúc sao?”
Rõ ràng câu nói của Thẩm Hoài Dương đã khiến Quách Mỹ Ngọc trở nên kích động hơn, lồng ngực không ngừng phập phồng, bắt đầu thở dốc, trước mắt đột nhiên tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.
“Mẹ…”
“Bác gái…”
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, sau đó Quách Mỹ Ngọc được đưa đến bệnh viện.
“Anh về trước đi, em sợ mẹ tỉnh lại thấy anh sẽ lại kích động nữa.” Diệp Giai Nhi có chút mệt mỏi dựa vào tường.
“Đợi bác gái tỉnh dậy anh sẽ đi, còn trước đó anh sẽ ở lại bên cạnh em.” Giọng anh chậm rãi, trầm ấm, đầy dịu dàng.