Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 296: Chương 296: Vậy mà lại thành ra thế này




“Khó khăn lắm em mới hạ quyết tâm dũng cảm vì anh một lần, sao anh có thể mắc sai lầm vào giây phút quan trọng được?” Anh ngồi dậy, dang tay ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình: “Anh muốn em, chỉ có em mới có thể nắm giữ được anh...”

Diệp Giai Nhi ngả người vào trong vòng tay anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn sao?”

Anh nhíu mày, cánh tay siết chặt vòng eo thon thả của cô: “Lúc ở bên cạnh em, anh không sợ bất cứ điều gì cả, mà em đã hứa sẽ ở bên cạnh anh rồi, vậy thì có gì phải sợ? Có em và Huyên Huyên ở nhà đợi anh, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...”

“Hoài Dương!” Cô khẽ gọi, kích động ôm chặt anh, mỉm cười áp má vào lồng ngực ấm áp của anh...

Cô thì thầm gọi tên người đàn ông rồi mỉm cười hạnh phúc, cô nghĩ, quyết định của mình là đúng đắn!

Đời này, cô sẽ dũng cảm vì người mình yêu thương, cô muốn cả hai ở bên nhau, cô phải dũng cảm, cô muốn ở bên anh.

“Cảm động rồi hửm?” Thẩm Hoài Dương hôn cô, nhỏ giọng nói.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn anh, tỏ rõ quyết tâm: “Em muốn ở bên anh!”

Anh nhướng mày.

“Em muốn ở bên anh!” Cô nhìn anh chăm

chú rồi lặp lại từng chữ một.

“Ừm, nghe thấy rồi, ngoan lắm...” Anh rất thích dáng vẻ lúc này của cô, đôi mắt sáng ngời, nét mặt dịu dàng

Vô tình đụng phải vết thương trên cánh tay, anh khẽ rên lên một tiếng, Diệp Giai Nhi nhanh chóng tách ra, đi kiếm thuốc cho anh.

Cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn nên cô đưa anh đến bệnh viện, vết thương trên cánh tay vốn dĩ còn chưa lành, lần này lại thêm vết thương mới, cho nên cả hai cánh tay đều phải quấn băng gạc.

Thẩm Hoài Dương nheo mắt, cảm thấy băng gạc trên cánh tay rất chướng mắt. Diệp Giai Nhi nắm tay anh bước ra khỏi bệnh viện.

Cả hai còn chưa ăn sáng nên bọn họ đến quán ăn sáng, sáng sớm tâm trạng đã rất tốt nên gương mặt anh càng thêm quyến rũ, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

“Lát nữa em phải đến trường, anh về nhà nhé, không thì trở về chung cư rồi bảo trợ lý Trần đến.”

Thẩm Hoài Dương vén lọn tóc ra sau tai cô, cử chỉ rất thân mật, mỉm cười dịu dàng: “Anh đưa em đi, hôm nay anh cùng em đến trường nhé.”

“Đừng quậy nữa, em đến trường dạy học, anh đến đó làm gì?” Anh không thể động đậy cánh tay nên cô đút cháo cho anh.

“Không quậy, anh xem em dạy học.” Cô cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cô kêu anh mở miệng, anh liền ngoan ngoãn mở miệng.

Tròng mắt Diệp Giai Nhi không khỏi co rút: “Lúc em dạy học rất khó coi.”

“Anh cảm thấy đẹp mắt là được...”

“Đó không phải là nơi anh có thể tùy tiện ra vào!”

“Hiệu trưởng sẽ rất vui khi thấy anh xuất hiện ở đó...”

“Anh không biết xấu hổ...”

“Hai chúng ta chỉ cần một người cần mặt mũi là được rồi...”

“...”

Cuối cùng cô vẫn đưa anh đến trường, thấy bọn họ xuất hiện, ánh mắt của giáo viên lập tức bắn tới.

Diệp Giai Nhi cảm thấy toàn thân không thoải mái, nhưng đương sự thì lại không có cảm giác như vậy, anh đưa mắt nhìn bọn họ rồi cười nhẹ.

Các giáo viên nữ cảm thấy tim đập bùm bùm, ngay cả giáo viên lớn tuổi cũng không khỏi đỏ mặt.

Diệp Giai Nhi mím môi cười khan: “Mọi người cứ coi anh ấy như không tồn tại nhé.”

Một người to lớn như vậy sao có thể coi như không tồn tại được?

“Mọi người đang làm việc, anh đừng phát ra tiếng động, cũng đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến người khác, nghe chưa?”

Tròng mắt các giáo viên bắt đầu co rút, cô giáo Diệp đang dạy dỗ trẻ con sao?

“Còn nữa, anh đói hay khát nước thì hãy nói với em, muốn đi vệ sinh cũng phải nói với em, anh muốn đọc tạp chí không? Ở đây có mấy quyển này.” Thẩm Hoài Dương bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên đưa tay ôm eo cô, cơ thể hai người kề sát vào nhau, anh hôn môi cô, cười nói: “Đi dạy đi.”

Diệp Giai Nhi nhéo thịt giữa eo anh, sau đó đỏ mặt chống lại ánh mắt của các giáo viên: “Mọi người không cần để ý tới anh ấy.”

Cô đưa cho anh hai cuốn tạp chí và một tách trà như dỗ trẻ con.

Nghĩ đến Thẩm Hải Băng, ánh mắt Thẩm Hoài Dương bỗng tối sầm lại, thật ra đối đãi với cô ta rất đơn giản.

Nếu cô ta thông minh thì giữ lại.

Nếu vẫn còn ngu muội, vậy thì...

......

Thẩm Hải Băng đã hai ngày không ngủ, hai mắt thâm đen, quầng thâm rất đậm, gương mặt xanh xao.

Nhìn mình trong gương, cô ta đang cười, nhưng khó coi hơn cả khóc.

Có phải ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra mình đã thay đổi rồi không?

Cô ta nghĩ đến lúc mình nên từ bỏ rồi, mọi chuyện đã đến mức này, không thể tiếp tục được nữa.

Cảnh tượng ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí cô ta, anh đã nhẫn nhịn như thế nào, anh nói cô ta ghê tởm như thế nào, anh đã rạch tay mình thế nào.

Hành động điên rồ nhất và sống động nhất như muốn hằn sâu vào tận đáy lòng cô ta, khiến cô ta run rẩy, vô cùng sợ hãi.

Vào khoảnh khắc đó, cô ta có thể cảm nhận được mình đã đánh mất anh thật rồi...

Anh yêu Diệp Giai Nhi sâu đậm đến mức không thèm chạm vào cô ta, anh thà tự làm khổ mình, tình cảm sâu đậm như vậy, bảo cô làm cách nào để xen vào mối quan hệ đó đây?

Cho dù có được cũng chỉ sợ sẽ chuốc lấy oán hận từ anh.

Hai ngày nay cô ta không ngủ, cô ta nghĩ về nó rất nhiều, cô ta cũng nghĩ đến Tô Tình…

Bà ta sống như góa phụ bao nhiêu năm nay, cuối cùng kết quả thế nào, vẫn không có được thứ gì cả, thật sự rất đáng buồn.

Câu ghê tởm anh nói càng khiến cô ta đau đớn hơn hàng ngàn vết cứa, nó khiến cô phát run, điên cuồng.

Dù không thể có được anh, không có được tình yêu của anh thì cũng không thể khiến anh cảm thấy ghê tởm với mình được, yêu đương bao nhiêu năm, cuối cùng tình cảm giữa hai người đã thay đổi rồi...

Bỏ đi, cô ta cũng mệt rồi, dừng tại đây được rồi.

Lần này cô ta nhìn thấy anh dùng dao rạch vào cánh tay mình, thật ra thì cô ta cũng không đành lòng khi thấy anh bị thương.

Bằng không, cô ta hoàn toàn có thể trói anh lại, sử dụng thủ đoạn cứng rắn với anh, cho dù sau khi tỉnh lại anh sẽ hận cô ta, vậy thì cùng nhau bị hủy diệt thôi!

Nhưng cuối cùng, cô ta đã chọn cách trả anh cho Diệp Giai Nhi.

Quả thực, cô ta vẫn không thể nhẫn tâm được, cô ta không thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện trước mặt mình, vẫn không thể làm đến bước đấy.

Ha ha, dùng dao rạch tay, chiêu như vậy chỉ có Thẩm Hoài Dương mới có thể làm được.

Có tiếng gõ cửa truyền đến, cô ta quay đầu lại nhìn, khóe miệng mang theo một nụ cười giễu cợt, cô ta đứng dậy ra mở cửa, người tới là Tô Tình.

“Mọi chuyện tiến hành thế nào rồi?” Tô Tình hỏi.

Cô ta không nói một lời, xoay người đi vào, Thẩm Hải Băng đi tới bàn trang điểm, sau đó nói: “Ngày mốt em sẽ trở về Mỹ.”

Tô Tình càng thêm bối rối: “Trở về Mỹ?”

“Ừm, em mệt rồi, nước Mỹ cũng tốt lắm.”

“Chị không có hỏi em nước Mỹ thế nào, mà là giữa em và Hoài Dương thế nào rồi.” Đây là điều Tô Tình quan tâm nhất.

Loại đề tài này khiến Thẩm Hải Băng càng thêm mệt mỏi, không biết từ lúc nào đã có chút chán ghét: “Bọn em không có chuyện gì cả, không có xảy ra chuyện gì hết, người giải dược cho cậu ấy cũng không phải là em, mà chính là Diệp Giai Nhi!”

“Tại sao lại như vậy?” Tô Tình nhíu mày: “Sao em làm việc không ra hồn gì hết thế, đã lập kế hoạch xong xuôi hết rồi, vậy mà lại thành ra thế này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.