Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Hoài Dương mở mắt ra, nhưng trong mắt lại đỏ rực, hơi thở phun ra nóng đến mức có thể làm phỏng con người ta.
Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm phải Thẩm Hải Băng, sự ngạc nhiên thoáng lóe lên trong mắt anh, anh rõ ràng không rõ tình hình trước mắt.
Ngay sau đó, ngọn lửa bùng cháy và bốc lên cuồn cuộn trong cơ thể anh.
Cơ thể nóng bừng, Thẩm Hoài Dương giơ tay xé toạc chiếc áo sơ mi trên người mình ra.
“Chuyện này là sao?” Anh mở miệng, giọng anh rất khàn.
Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm anh không nói gì, ánh mắt lóe lên vẻ u ám.
Anh vứt quần áo rơi bên cạnh cho cô ta, sau đó bật điều hòa trong phòng lên.
Trời đã sang thu, bên ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng anh lại vặn nhiệt độ xuống 16 độ, trong phút chốc nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống.
Nhưng Thẩm Hoài Dương đã đánh giá thấp luồng nhiệt đang hừng hực trong người kia.
Yết hầu chuyển động, mắt Thẩm Hoài Dương đã đỏ ngầu, anh biết mọi chuyện không đơn giản, nên anh quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng: “Cô đã cho cái gì vào canh cá?”
Bọc mình trong một chiếc chăn mỏng, Thẩm Hải Băng không nói một lời đi đến trước mặt anh, sau đó cởi bỏ chiếc chăn mỏng, để lộ ra thân hình nữ tính đầy gợi cảm, cô ta vòng tay ôm ngực: “Thế này có thoải mái hơn không?”
Thẩm Hoài Dương không nhìn cô ta, hai mắt anh nheo lại, lập tức dời tầm mắt, trong canh cá rốt cuộc có bỏ thứ gì, lúc này không cần nói cũng biết.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng cô lại là loại phụ nữ như vậy, Thẩm Hải Băng mà tôi biết không phải là loại phụ nữ như vậy, cô làm cho tôi cảm thấy rất xa lạ...”
Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng tắm, bồn tắm đã đổ đầy nước lạnh, anh không cởi áo sơ mi và quần tay, mà cứ để y vậy bước vào bồn tắm.
Nước rất lạnh, nhưng Thẩm Hoài Dương hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, điều duy nhất anh cảm nhận được vào lúc này là rất nóng, anh đang vùng vẫy như một con thú bị mắc kẹt.
Luồng nhiệt trong bụng đang dâng trào, càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng dày vò anh, tia máu trong mắt ngày càng dày, dày đặc như một khối máu không thể hòa tan, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Thẩm Hải Băng nghiến răng, cô ta nín thở đi tới, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Hoài Dương, cậu có làm như vậy cũng vô dụng.”
Con ngươi chợt đảo qua, ánh mắt sắc bén giống như mũi tên sắc bén đâm xuyên qua người, giọng nói của anh đã không còn chút độ ấm: “Thẩm Hải Băng, cô có biết cảm giác của tôi đối với cô lúc này là gì không?”
Cô ta không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú, nhưng cô ta đã nhận được câu trả lời từ ánh mắt anh, là ghê tởm!
Cơ thể Thẩm Hải Băng bỗng run lên, anh chưa từng nhìn cô ta như vậy, đây là lần đầu tiên!
“Ghê tởm...” Hai chữ lạnh lùng bật ra khỏi đôi môi, lạnh lẽo như mùa đông giá rét.
Ghê tởm, cơ thể Thẩm Hải Băng càng run rẩy hơn, đôi mắt trở nên ướt át, nước mắt dần dần chảy xuống khóe mắt.
Nhưng Thẩm Hoài Dương không nhìn cô ta nữa, cũng không quét mắt nhìn cô ta lần nào nữa.
Là vì anh không muốn nhìn hay là ghét bỏ nhìn cô ta, hoặc có thể là vì anh chê cô ta quá ghê tởm, nhìn thêm một lần sẽ bẩn mắt anh?
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài Dương nói những lời ác độc với cô ta như vậy, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô ta sẽ nghe được hai từ ghê tởm từ trong miệng Thẩm Hoài Dương!
Ghê tởm, nếu anh đã cảm thấy ghê tởm thì tại sao lại không khiến anh ghê tởm đến cùng?
Thẩm Hải Băng ngồi xổm trước mặt anh.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh giơ tay đẩy Thẩm Hải Băng ra rồi bước ra khỏi bồn tắm.
Anh đi ra mở cửa phòng, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa, mà anh lại không mang theo điện thoại, anh nhìn chằm chằm Thẩm Hải Băng rồi cười khẩy.
Rõ ràng là cô ta muốn đẩy anh vào ngõ cụt…
Đột nhiên, Thẩm Hải Băng cảm thấy rất lạnh, cô ta đứng dậy muốn lại gần anh, ôm chặt lấy anh.
Nếu ôm cô ta thì sẽ xua tan được cơn khó chịu...
Thẩm Hoài Dương nghiến răng đẩy cô ta ra lần nữa, lý trí dần dần mất đi, tầm mắt quét qua con dao gọt hoa quả trên bàn, anh cầm lấy rạch vào cánh tay trái.
Cơn đau khiến anh cảm thấy hưng phấn và có thể duy trì sự tỉnh táo, nhưng đồng thời cũng khiến anh mất tập trung, máu cũng chảy rất nhanh.
Thẩm Hải Băng hoảng sợ, cô ta quả thực đã bị dọa rồi, Thẩm Hoài Dương của lúc này khiến cô ta cảm thấy rất đáng sợ, sự điên cuồng của anh cũng khiến cô ta cảm thấy hoảng sợ.
Cô ta chạy tới muốn rút con dao khỏi tay anh, nhưng anh không cho cô ta cơ hội, con dao sắt bén lại rạch vào tay lần nữa, máu tươi lại chảy ra.
Thẩm Hải Băng sắp phát điên, sắp bị anh ép điên, cũng sắp bị anh dọa đến điên rồi, đồng thời cô ta cũng cảm thấy đau không thở nổi, anh thật sự yêu Diệp Giai Nhi nhiều đến như vậy sao?
Hết vết này đến vết khác, Thẩm Hải Băng hét lên một tiếng, lao tới giường nhanh chóng mặc quần áo, hai tay run run lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Trần.
Khi nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ, trợ lý Trần rất hoảng sợ, anh ta nhanh chóng cùng Thẩm Hải Băng dìu anh ra khỏi phòng, đưa lên xe Bentley màu đen rồi chạy đi.
Khi đến khu chung cư, Thẩm Hải Băng không lên đó, mà chỉ có trợ lý Trần đưa anh lên.
Diệp Giai Nhi suýt bị anh dọa chết khiếp, cô nhanh chóng lấy hộp thuốc ra băng bó vết thương trên cánh tay cho anh, nhưng trợ lý Trần lại ho khan vài tiếng: “Làm phiền cô Diệp dập lửa cho tổng giám đốc Thẩm rồi.”
“Anh ấy tức giận hay sao mà cần thuốc hạ hỏa?” Diệp Giai Nhi ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
Trợ lý Trần không nói gì mà nhanh chóng rời đi. Cô lắc đầu khó hiểu, khi Diệp Giai Nhi đang bôi thuốc cho anh thì cánh tay của người đàn ông lại đặt lên vai cô, đột nhiên đẩy cô ngã xuống đất.
Cô còn chưa kịp phản xạ thì người đàn ông đã lật người lại rồi ngồi đè lên người cô...
Diệp Giai Nhi kêu đến khàn họng, không biết làm đến lần thứ mấy, chỉ biết hai người đều mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng, Diệp Giai Nhi bị anh làm đến ngất đi.
Cô không biết mình đã ngất được bao lâu, nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa thì anh vẫn còn đang hì hục, trên khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi.
Bên ngoài tòa nhà chung cư, Thẩm Hải Băng vẫn còn đang ngồi trên chiếc Bentley màu đen, nước mắt đang không ngừng rơi...
Một lúc lâu sau, cô ta ngẩng đầu, lấy tay lau nước mắt trên mặt rồi nhắm mắt lại, dựa vào cửa xe, bảo tài xế lái xe đi.
Ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Toàn thân đau nhức, Diệp Giai Nhi thật sự muốn cắn chết anh, cô thậm chí còn chẳng còn sức để nhúc nhích.
“Ánh mắt này của em là muốn bắt anh làm lần nữa sao?” Giọng nói khàn khàn của anh vẫn chưa biến mất, anh nhìn cô rồi bỗng dưng véo cằm cô.
Diệp Giai Nhi than nhẹ một tiếng, cô nghiêng người, vòng tay qua eo anh: “Sao anh lại ngốc như vậy chứ!”
Thẩm Hoài Dương nhếch môi cười nhẹ, anh hôn lên cổ cô: “Em cảm động rồi sao?”
“Không đứng đắn!” Cô hờn dỗi nói, nhớ lại bộ dạng lúc anh trở về nhà, đến lúc này cô vẫn còn hơi sợ, áo sơ mi trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.