Diệp Đức Huy đang uống trà, nghe vậy thì hít một tiếng: “Nó nói nó không có chỗ ở, còn đảm bảo sau này sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa, nói cho cùng thì cũng là người một nhà, ba với mẹ của con cũng không thể đuổi nó ra ngoài được.”
“Ba mẹ tin lời nói của chị ta hả? Chẳng lẽ trước đó bị dạy dỗ còn ít?” Vừa mới nhắc tới Hứa Mẫn Nhu, trong lòng của cô liền nổi giận: “Là do ba mẹ quá mềm lòng, chị ta lập tức có thể đâm trúng vào chỗ yếu của hai người.”
“Già rồi cho nên nói chuyện tình cảm, chờ đến lúc con đến độ tuổi của ba mẹ, con sẽ hiểu thôi.” Diệp Đức Huy đấm chân, đẩy cái kính mắt ở trên sống mũi.
Diệp Giai Nhi hít sâu một hơi: “Bây giờ con chỉ biết là Hứa Mẫn Nhu giống như là một cục kẹo dính có làm như thế nào cũng không vung ra được.”
Một mình Diệp Giai Nhi nhẫn tâm thì có làm được cái gì, có bọn họ dung túng cho Hứa Mẫn Nhu như thế này, cho dù cô ném đồ của Hứa Mẫn Nhu ra bên ngoài, chắc chắn là sau đó bọn họ lại tìm trở về.
Tranh chấp với Hứa Mẫn Nhu lâu như thế nhưng mà lại trở về chỗ cũ, cô chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Diệp Đức Huy không tiếp tục đề tài này nữa, ông hỏi: “Chuyện của con như thế nào?”
“Giải quyết rồi.” Cô hời hợt, tránh nặng tìm nhẹ, từ nay về sau không muốn phải nhắc tới đề tài này nữa.
“Vậy là tốt rồi, con gái ba đừng có giận nữa mà, hôm nay có cuộc thi đấu bóng rổ, xem với ba đi.”
Nhẹ nhàng vỗ vai cô, Diệp Đức Huy nở nụ cười, kéo cô vẫn còn giận dỗi đi đến phòng khách rồi ngồi xuống.
Mới mở tivi, vậy mà Thẩm Hoài Dương lại xuất hiện trên màn ảnh, ngồi trên chiếc ghế sofa màu hồng đậm, trông anh càng tuấn mỹ và quyến rũ hơn nữa.
Anh đang nhận phỏng vấn của phóng viên, Diệp Giai Nhi đưa tay ra giữ lấy cái điều khiển trong tay của Diệp Đức Huy, cô mở lớn âm lượng.
“Chúng tôi đều rất tò mò Thẩm tổng kết hôn từ lúc nào, sao lại không nghe thấy thông tin gì hết?” MC khẽ cười hỏi.
Hơi dựa người vào ghế sofa, đôi chân ưu nhã bắt chéo với nhau, ngũ quan tuấn tú, cảm xúc trông có vẻ không dao động, khóe miệng chậm rãi cong lên, giọng nói trầm thấp.
“Không ngờ là mọi người lại chú ý đến hôn sự của tôi như thế, trước đó tôi đã từng nói là sẽ có một buổi họp báo về hôn lễ, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối ngày mai ở khách sạn Bách Duyệt, tôi và vợ của tôi sẽ tiếp đón mọi người, hy vọng là mọi người vui vẻ..."
“Đúng là chuyện này rất đáng chờ mong, sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên mà Thẩm tổng cùng với mợ Thẩm có mặt cùng nhau, tôi rất cảm ơn Thẩm tổng đã có thể đồng ý nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi. Bên cạnh đó, xin chúc phúc Thẩm tổng và mợ Thẩm tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Anh hơi nhếch môi, khóe miệng nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Cuộc phỏng vấn đến đây là kết thúc, Diệp Giai Nhi lấy lại tinh thần, cô ném điều khiển qua một bên, đi đến ban công bấm điện thoại.
Một lát sau, ở bên kia đã kết nối, tiếng bước chân truyền tới, dường như là vừa mới bước ra khỏi phòng thu, còn có thể nghe thấy những người xung quanh đang chào hỏi anh.
“Anh Thẩm, anh có thể giải thích một chút được không, những lời mà anh nói trong cuộc phỏng vấn là có ý gì vậy?”
“Ý trên mặt chữ, tối ngày mai mợ Thẩm và tôi sẽ có mặt trong bữa tiệc rượu ở khách sạn Bách Duyệt.”
Diệp Giai Nhi hít sâu: “Anh Thẩm, hai tiếng đồng hồ trước chúng ta còn ở cạnh nhau, thuận miệng nói một câu mà thôi, rốt cuộc là anh quý trọng miệng lưỡi của anh đến cỡ nào vậy?”
“Quyết định tạm thời, nếu như mợ Thẩm đã biết rồi, vậy tôi không cần phải nói lần thứ hai, tôi cần phải tham gia cuộc họp, cúp máy đây.”
Giống như là anh thật sự bận rất nhiều việc, vừa nói chuyện với cô, vừa dặn dò thư ký lấy tài liệu, sau đó lại thương thảo hợp đồng.
"..."
Trở lại phòng khách, Quách Mỹ Ngọc đã mua thức ăn trở về nhà, đang nhặt rau, mà Hứa Mẫn Nhu cũng xum xoe lại ngồi đó nhặt rau, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói cái gì đó.
Thấy cô đi tới, động tác tay của Quách Mỹ Ngọc dừng lại: “Nghe nói là tối ngày mai bọn con sẽ tổ chức tiệc rượu ở khách sạn Bách Duyệt?”
“Con cũng chỉ mới biết mà thôi, sao vậy mẹ?”
Lúc này, Hứa Mẫn Nhu mới bỏ rau vừa mới lặt xong ở trong tay ra, đấm nhẹ lên lưng của Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ ơi, con nhờ mẹ đó.”
Vừa mới nói xong, cô ta hừ một tiếng rồi đắc ý đi vào trong nhà vệ sinh, Diệp Giai Nhi nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó lại nhìn Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, chị ta nói gì với mẹ vậy?”
“Nó nói là nhờ con cho nó mấy tấm thiệp mời, nó cũng muốn đi vào đó xem.”
“Con không có thiệp mời.” Diệp Giai Nhi nói thẳng.
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc nói: “Con nghĩ cách đi, xem xem có thể cho nó mấy tấm thiệp được không?”
“Mẹ, tại sao mẹ lại dung túng chị ta như thế?”
“Mẹ có dung túng cho nó đâu chứ, con cũng không phải là không biết tính tình của nó như thế nào, con không cho nó, chưa chắc là ngày mai nó sẽ không gây ra chuyện gì đó khó xử, chắc chắn ngày mai đều là những tai to mặt lớn ở thành phố S, mẹ cũng không thể làm con gái của mẹ mất mặt được, ầm ĩ quá lại không có mặt mũi.”
Quách Mỹ Ngọc hạ giọng, chỉ có ba người nghe được.
Diệp Đức Huy cũng đồng ý: “Dựa vào tính tình của nó, chắc chắn ngày mai nó sẽ đến trước khách sạn gây chuyện, cho nó mấy tấm thiệp đi.”
Diệp Giai Nhi cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, giống như là thật sự muốn nổ, vừa mới nhắc tới Hứa Mẫn Nhu, ngọn lửa giận trong lòng của cô đốt cháy dữ dội.
Thò đầu ra từ trong nhà vệ sinh, Hứa Mẫn Nhu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Giai Nhi à, có thể cho người gửi một bộ lễ phục đến được không, tôi không có bộ lễ phục nào đàng hoàng hết.”
Không nói lời nào, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt không hề chớp.
“Không đưa thì không đưa, có gì mà hơn người chứ.” Bị nhìn chằm chằm có hơi hốt hoảng, Hứa Mẫn Nhu hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói.
Ở nhà cả ngày, tám giờ tối, cô mới về nhà họ Thẩm. Ở nhà họ Thẩm, ngoại trừ người giúp việc ra thì chưa có ai về nhà.
Thẳng cho đến khi trở về phòng, cô ngã lưng xuống giường, chuyện xảy ra trong mấy ngày nay không có một chuyện nào là vừa lòng, phiền não cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay anh Thẩm về nhà càng ngày càng trễ...
Chỉ có điều là cô đã hình thành thói quen để lại một chiếc đèn cho anh.
Cởi cúc áo sơ mi, Thẩm Hoài Dương ngồi ở trên ghế sa lông, trước mặt vẫn còn có một chồng tài liệu.
Tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Hải Băng đi vào trong phòng khách, vừa nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú đang ngồi trên ghế sa lông.
Lúc chỉ có hai người, không ngờ là lại xấu hổ đến thế.
Không chào hỏi, hiển nhiên là làm như vậy không được, nhưng mà nếu chào hỏi thì nên nói cái gì đây?
Hơi khựng lại một lúc, Thẩm Hải Băng nở nụ cười, mở miệng lịch sự mà khách sáo: “Hoài Dương ăn cơm tối chưa?”
Ngồi bút vẫn còn đang di chuyển, mắt không nhìn lên, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Tôi đi pha cà phê, cậu có muốn uống không?”
Khóe môi khẽ động, anh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không cần.”
Trái tim đau nhói, quay người lại, Thẩm Hải Băng đi vào trong phòng bếp. Trong lúc vô tình, túi tiền trong túi áo khoác rơi xuống đất.
Chỉ có điều cô ta không nhận ra.
Dựa trên vách tường lạnh lẽo, cô ta cảm thấy sống lưng phát lạnh, ngay cả trái tim cũng lạnh thấu, thái độ của anh đúng là thứ mà cô ta mong muốn.
Lịch sự, lạnh nhạt, xa cách, có hơi tránh né, phong độ như là đối xử với những người phụ nữ khác.
Nhưng mà khi những thứ này được áp dụng lên trên người của cô ta, cô ta lại không cam lòng, đau khổ, cô đơn.
Thu hồi cảm xúc lại, cô ta bắt đầu pha cà phê, nhớ đến hai cuộc gọi nhỡ hồi trưa này, thuận tay sờ điện thoại.
Tìm hết tất cả các túi trên áo khoác, nhưng mà không tìm thấy túi tiền, lông mày của Thẩm Hải Băng nhíu lại, bắt đầu tìm kiếm trong phòng bếp.