Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 39: Chương 39: Nhà nào cũng có một bản kinh khó đọc




“Là một giáo viên, vậy mà lại không trả lời được vấn đề của mình.” Anh tùy ý đổi tư thế, lười biếng hỏi lại: “Mợ Thẩm không cảm thấy là học vấn của mình cần phải được nâng cao hả?”

Diệp Giai Nhi: “..."

Mợ Thẩm...

Đâm trúng chỗ đau, Thẩm Hải Băng cười nhạt, lại chỉ có một mình cô ta biết rằng nụ cười bên khóe miệng của cô ta cay đắng đến cỡ nào.

Kể từ khi trở về nhà họ Thẩm, anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái...

Mà hai người bọn họ lại ở chung với nhau vui vẻ như thế...

Sau khi ăn sáng xong, từ chỗ này cách với trung tâm hành chính mà Thẩm Hải Băng muốn đến rất gần, cô ta kiên trì muốn gọi xe.

Thấy cô ta kiên trì như thế, Diệp Giai Nhi cũng không tiếp tục giữ lại nữa, sau khi tạm biệt thì đi khỏi.

Thẩm Hải Băng mặc một chiếc áo choàng đen ở trên người, phía dưới là váy dài, trong lúc đi lại, nó bay phấp phới, xinh đẹp giống như một bức tranh.

Diệp Giai Nhi ngưỡng mộ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phụ nữ còn có thể xinh đẹp đến như vậy, chỉ là bước đi mà cũng như tranh như họa.

Xe chạy thẳng một đường, cô nhìn cảnh sắc xung quanh, sao càng ngày càng cảm thấy có chuyện không thích hợp: “Đến nhà của tôi làm gì vậy?”

“Một lát nữa cô sẽ hiểu thôi.” Anh lại không muốn nhiều lời, sau khi dừng xe xong thì đi thẳng về phía trước.

Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng cô không hỏi gì nhiều, chỉ làm theo sát sau anh.

Nhà cô trên lầu ba, anh không dừng lại ở cầu thang lầu ba, trực tiếp đi lên trên lầu bốn.

Lầu bốn hả?

Ở trên lầu bốn, người mà cô quen biết cũng chỉ có Trần Dĩ Ninh, mà mục đích anh đưa cô đến đây là để tìm kiếm kẻ cầm đầu của chuyện lần này.

Đột nhiên trong lòng của cô căng thẳng, bước chân tăng tốc, đưa tay nắm lấy gốc áo của anh: “Có chứng cứ không?”

“Mợ Thẩm cảm thấy như thế nào?” Anh không trả lời cô mà hỏi ngược lại.

Cô bình tĩnh nhìn vào mắt của anh, hai tay nắm chặt, đi lướt qua anh bước thẳng về phía trước.

Cửa nhà không khóa, đẩy cửa liền mở ra, cô nhẹ nhàng bước chân đi vào, nhìn thấy Trần Dĩ Ninh đang thu xếp hành lý.

“Đi đâu vậy?” Cô đứng đằng sau lưng Trần Dĩ Ninh, mở miệng nói.

Âm thanh đột ngột xuất hiện làm Trần Dĩ Ninh giật mình kêu lên, cô ta ổn định lại trạng thái, xoay người giả vờ như là lo lắng.

“Sao cậu lại đến đây vậy, sức khỏe vẫn ổn chứ? Có biết không, ngày hôm đó tớ sắp bị hù chết.”

Nhìn cô ta, Diệp Giai Nhi chậm rãi phun ra một câu: “Thật sự lo lắng như vậy à?”

“Đương nhiên rồi.”

Trần Dĩ Ninh trả lời rất chắc chắn, ánh mắt lại hơi né tránh, cúi đầu xuống đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.

Nhưng mà lúc khóe mắt vô tình quét nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng ở ngoài cửa, cô ta giống như là bị điện giật, kinh ngạc đứng ở đó, máu trên gương mặt đã rút cạn.

Thẩm Hoài Dương không bước vào trong phòng, anh cứ tùy ý đứng ở ngoài cửa như thế.

Phản ứng của Trần Dĩ Ninh đã nói rõ tất cả, Diệp Giai Nhi đẩy bàn tay đang đặt ở trên người mình của cô ta xuống: “Tại sao lại làm như vậy, cho tôi một lý do đi.”

Nghe vậy, Trần Dĩ Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, vô cùng châm chọc: “Muốn lý do à, tại sao lại không tìm trên người mình đi?”

“Là bởi vì lần đó tôi lừa cậu?” Cô nói, đây chính là lý do duy nhất mà cô có thể tìm từ mình.

Nếu như sự việc đã bị bại lộ, Trần Dĩ Ninh cũng dự định không thèm quan tâm nữa.

Gật đầu, cô ta từ chối cho ý kiến: “Đây chỉ là một trong số đó, cũng không phải là toàn bộ.”

Lại còn có toàn bộ nữa hả? Diệp Giai Nhi hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc là trong lòng của cô ta bất mãn mình tới cỡ nào vậy chứ?

“Cô có biết tôi ghét cô nhất là vì chuyện gì không? Chuyện gì tôi làm cũng không ít hơn cô, tôi tự nhận là cho dù dáng người hay vẻ bề ngoài đều không thua kém gì cô, nhưng mà cô nhận được sự yêu thích, sự khen thưởng, sự khẳng định, mãi mãi cũng là cô, những thứ này tôi còn có thể chịu đựng được, điểm duy nhất tôi không đồng ý chính là sự lừa dối của cô.”

Trần Dĩ Ninh cười lạnh, ngồi trên ghế sofa: “Tôi tự nhận cô là người bạn tốt nhất của tôi, chỉ cần cô gặp khó khăn, có chuyện gì mà tôi không giúp đỡ cô hả?”

Cô không thể đến trường học, cô ta dạy thay cho cô, chỉ cần cô mở miệng, cho đến bây giờ Trần Dĩ Ninh đều chưa từng từ chối.

Không có nhà ở, cô ta lập tức liên hệ giúp cho cô, thậm chí còn xin phép nghỉ dạy mà hỗ trợ dọn dẹp nhà với cô.

“Tôi gặp khó khăn đã mở miệng nhờ cô giúp đỡ, rõ ràng là cô có năng lực đó, vậy mà cô lại nói dối không muốn giúp tôi. Diệp Giai Nhi, rốt cuộc là cô có suy nghĩ gì vậy hả?”

Càng làm cho cô ta cảm thấy nhục nhã đó chính là mình đã đưa tới cửa, thế mà mắt của anh ta còn không thèm nhìn mình một cái nào.

Cô ta đều đã đạp lên sự tự tôn duy nhất của mình ở dưới chân, cố ý quyến rũ anh. Cuối cùng, kết quả nhận được lại nhục nhã như thế.

Chỉ sợ trong lòng của anh cảm thấy người phụ nữ như vậy giống như là rác rưởi, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn không bằng Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi vẫn không biết hóa ra là Trần Dĩ Ninh lại nghĩ mình như thế.

“Tôi đã nói với cô chuyện đó không phải là tôi cố ý giấu diếm, mà là thật sự có nỗi khổ tâm.”

Làm như là Trần Dĩ Ninh nghe thấy câu chuyện cười gì đó, cô ta cười to: “Kết hôn với tổng giám đốc thành phố S, cô lại nói là mình có nỗi khổ tâm? Cô đang cố ý khoe khoang, hay là đang kích thích?”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi thản nhiên nói.

“Chúng ta đã làm bạn bè ba năm, vốn dĩ cho rằng mình đã hiểu đối phương rất rõ, không ngờ tới hóa ra lại là một câu chuyện cười tự mình đa tình, cô không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, cảm thấy châm chọc, tôi cũng không giải thích..."

“Hiển nhiên là cái từ bạn bè này đã không còn phù hợp với chúng ta nữa rồi, tôi cũng chỉ nói một câu thôi, đối với Trần Dĩ Ninh cô, Diệp Giai Nhi tôi không thẹn với lương tâm.”

Có một số việc không phù hợp nói thẳng mặt, chỉ có thể biến hóa trong lời nói.

Ví dụ như là học phí hai năm cuối đại học của cô ta, ví dụ như là tiền học phí của em trai...

Cô biết là tính cách của Trần Dĩ Ninh kiêu ngạo, nếu như nói ra chuyện đó, lòng tự tôn của cô ta sẽ không cho phép, không thể chấp nhận, tư tưởng lại càng vặn vẹo đến tột đỉnh.

Bây giờ cô không cần phải nói những lời đó.

“Cô vẫn cảm thấy tôi che chắn cô, làm cho cô trở thành một cái bóng, vậy thì từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ rời xa cô, để cô có cơ hội tỏa sáng, nhưng mà..."

Cô đang nói rồi bỗng dưng dừng lại, bước lên phía trước, đưa tay tán lên trên mặt của Trần Dĩ Ninh, sau đó mới gằn từng chữ.

“Một cái tát này là cái giá mà cô phải trả bởi vì những chuyện mà mình đã làm.”

Vừa mới nói xong, cô không tiếp tục nhìn Trần Dĩ Ninh nữa, nhanh chân bước ra bên ngoài.

Lúc đi đến lầu ba, Diệp Giai Nhi dừng chân, nhìn Thẩm Hoài Dương: “Tôi muốn về nhà một chuyến.”

Mắt anh đảo nhìn cô, gương mặt có hơi trắng, cảm xúc đã rất bình tĩnh, ánh mắt đen bóng, không hiểu sao lại làm cho người ta rất muốn chạm vào.

“Ừm.” Bình tĩnh nhìn cô mấy lần, anh đáp nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn thời gian: “Tôi đến công ty một chuyến.”

“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.” Cô dặn dò.

Sau khi thấy bóng dáng của anh biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Giai Nhi mới nhấc chân đi thẳng ra phía trước.

Người mở cửa là Hứa Mẫn Nhu, lúc này, cô liền thay đổi sắc mặt: “Sao chị lại ở đây?”

“Đây chính là nhà tôi, không ở đây thì ở đâu?” Hứa Mẫn Nhu vừa mới sơn móng tay, một mùi gay mũi khó chịu.

Đi lướt qua cô ta, Diệp Giai Nhi trực tiếp bước vào trong phòng của Diệp Đức Huy, cô hỏi: “Ba, tại sao chị ta lại đến đây, lúc đó ba với mẹ đã đồng ý với con như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.