Giật mình, lúc này, Thẩm Trạch Hy mới nhớ là mình quên thay quần áo, cười cười rồi trả lời qua loa: “Có phải là đẹp trai đến nỗi làm cho mắt của mẹ không thể rời khỏi con không?”
“Vết dầu còn dính trên quần áo kia kìa, đi lên trên lầu thay đồ đi.” Tô Tình cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ mở miệng nói như thế.
Nở một nụ cười cà lơ phất phơ, Thẩm Trạch Hy đứng dậy đưa lưng về phía Tô Tình rồi chớp chớp mắt với Thẩm Hải Băng, ý là đừng khui chuyện của anh ta ra.
Tất nhiên là Thẩm Hải Băng hiểu ý của anh ta, gật đầu, khoát tay ra hiệu cho anh ta nhanh chóng đi lên lầu thay đồ.
“Hải Băng à, không phải đã nói là sẽ dẫn chồng sắp cưới và nhà họ Thẩm hả?” Tô Tình bưng canh cá lên uống mấy ngụm.
“Công việc ở bên kia vẫn còn chưa kết thúc, chắc chắn là chị dâu sẽ được gặp mà, nếu không thì để em đưa ảnh của anh ấy cho chị dâu xem, chị có muốn xem không?”
Thẩm Hải Băng ngẩng đầu lên, vừa nhìn Tô Tình múc canh cá, vừa nói.
Tô Tình cười cười: “Xem chứ, đã có thể lấy được trái tim của em chồng chị, chắc chắn là dáng dấp rất tuấn tú khôi ngô.”
“Làm gì có tuấn tú cơ chứ, còn không phải là giống như người bình thường hả, cũng đâu có nhiều thêm hai con mắt với một cái miệng đâu.”
Lúc nói chuyện, Thẩm Hải Băng lấy điện thoại di động ra, trên màn hình là một người đàn ông đang đứng dưới tán cây, ôm vai của cô ta.
Góc cạnh khuôn mặt của người đàn ông rất rõ ràng, đôi mày rậm, mắt sáng, giữa hàng lông mày có một loại hương vị tuấn mỹ, ôn nhuận.
“Quả nhiên là tuấn tú mà, mắt nhìn của Hải Băng luôn luôn tốt. Hoài Dương, con xem một chút đi.” Tô Tình nói, cố ý đưa điện thoại di động tới, có ý thăm dò.
Sắc mặt của Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt, ánh mắt rơi trên màn hình, thản nhiên nhìn vài cái, khẽ động đôi môi mỏng: “Cũng được.”
“Mẹ thấy cũng được.” Tô Tình cười nói, dường như là nghĩ đến cái gì đó, nhìn Diệp Giai Nhi, vẻ mặt nghiêm túc lại thường: “Tin tức kia là chuyện gì vậy?”
Diệp Giai Nhi vẫn luôn cố gắng để cho mình trở nên trong suốt, đột nhiên chủ đề lại rơi lên trên người mình, cô bối rối, lúc đang chuẩn bị nói chuyện, giọng nói trầm thấp lại mở miệng trước: “Con đang bắt đầu điều tra chuyện đó..."
Nghe vậy, ánh mắt của Tô Tình như có như không đảo qua người của Thẩm Hải Băng, sau đó nói: “Mẹ hi vọng là tốt nhất chuyện này không giống như trên tivi đã đưa tin.”
Câu nói này hiển nhiên là đang nói với cô, trái tim của Diệp Giai Nhi sáng như gương.
Mà Hứa Mẫn Nhu mới không thèm quan tâm bầu không khí trên bàn ăn, được một tấc lại tiến thêm một thước: “Hình như đã muộn lắm rồi, tối nay tôi có thể ở đây được không?”
“Không phải là tối nay chị còn có chuyện quan trọng hả?” Diệp Giai Nhi đã không nhịn được mà nghiến răng.
“Ai nói là tôi có chuyện quan trọng chứ, tuyết rơi rồi, ở đây lại không có xe taxi, không thể ở lại một đêm à?”
Đều đã nói như vậy rồi, nếu như lại từ chối, vậy thì bị đồn lại khó coi.
Điều mà Tô Tình không thích nhất đó chính là người ta nói này nói kia về nhà họ Thẩm ở sau lưng, thế là lập tức cho người giúp việc chuẩn bị một căn phòng.
Sau khi ăn bữa tối xong, Tô Tình trực tiếp đi lên trên lầu, trong phòng khách có quá nhiều người mà bà ta không muốn thấy, ví dụ như là Hứa Mẫn Nhu, Diệp Giai Nhi, còn có Thẩm Hải Băng.
Trên bàn ăn, bà ta vẫn luôn quan sát Thẩm Hải Băng và Hoài Dương, nhưng mà biểu hiện của hai người vô cùng bình tĩnh, cũng không có chỗ nào khác thường.
Mặc dù là con của mình, nhưng mà tâm tư của Hoài Dương quá mức âm trầm, bà ta chưa từng đoán ra cái gì.
Cho nên, vẫn không có cách nào hoàn toàn yên tâm.
Diệp Giai Nhi không muốn phải ở cùng một chỗ với Hứa Mẫn Nhu, bởi vì cô đang có điểm khó chịu, cho nên chỉ có thể bước nhỏ đi lên trên cầu thang.
Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, bước nhanh một bước đi ra phía trước, giống như là lúc ở bệnh viện, anh cúi người xuống ôm cô lên trên lầu.
Trong phòng khách, Thẩm Hải Băng như có như không lướt qua bóng lưng ấy, khóe mắt trông có vẻ hơi ảm đạm.
Sau khi chào hỏi với Hứa Mẫn Nhu, cô ta cũng trở về phòng.
Thế là trong phòng khách chỉ còn lại có một mình Hứa Mẫn Nhu, chân phải bắt chéo lên chân trái, trước mắt có đặt ly cà phê, còn có một đĩa hoa quả tươi, làm như cô ta là chủ nhân nơi này.
Ở trong phòng.
Diệp Giai Nhi ngồi lên trên giường, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ tin tức đó, trong lúc vô tình khóe mắt đảo nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon, liền bị hấp dẫn lực chú ý.
Chiếc áo len của người đàn ông hơi kéo lên phía trên, đường cong rắn chắc mà rõ ràng lộ ở bên ngoài, anh đang phê duyệt tài liệu của công ty, đôi mắt thoáng híp lại, tay trái cầm bút như rồng bay phượng múa, thành thạo quả quyết.
Đã lâu rồi, cô mới phát hiện anh vẫn luôn dùng tay trái, vậy mà còn quyến rũ như thế.
“Nhìn đủ chưa, mợ Thẩm.” Lông mày của anh nhướng lên, nhưng mà không ngẩng đầu.
Bị bắt tại trận, Diệp Giai Nhi ho nhẹ một tiếng, cô nói: “Tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ, chính là chuyện tin tức đầu đề của tôi đó.”
“Tiếp tục đi.” Thẩm Hoài Dương nâng cao âm cuối, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Chuyện này làm cho tôi cảm thấy như là có người đang cố ý nhằm vào tôi, hơn nữa còn là người quen của tôi.” Cô nói ra suy luận của mình.
Người xa lạ không có chuyện gì với cô, chẳng ai lại hãm hại cô như vậy.
Còn nữa, cho dù là ảnh chụp lúc tụ tập ở karaoke hay là video trong quán bar, nếu như không phải người ở bên cạnh cô, làm sao có thể chụp được chứ?
Vừa nghĩ như thế, cô đột nhiên vỗ đùi: “Chẳng lẽ là bà Trương hả?”
Anh ngẩng đầu lên từ trong sấp tài liệu, nhìn cô: “Nguyên nhân?”
“Bà Trương có đến trường học của chúng tôi gặp chủ nhiệm Trương được hai lần, đúng lúc nhìn thấy chủ nhiệm trương đang mua cà phê cho tôi, chắc chắn là trong lòng rất tức giận, cho nên mới mướn người theo dõi tôi, chụp ảnh và quay video lại rồi gửi cho truyền thông. Cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện xảy ra quanh mình, tôi cảm thấy chỉ có lý do này là hợp lý.”
Đôi môi mỏng câu lên, Thẩm Hoài Dương ném xuống một câu mập mờ: “Lý do trông có vẻ hợp lý nhất thường thường lại không chân thật nhất..."
Diệp Giai Nhi nhạy cảm nắm bắt trọng điểm trong đó: “Lời nói này của anh cứ có ý gì đó, không ngại nói nghe một chút chứ.”
“Ngày mai sẽ có kết quả điều tra.” Lúc nói chuyện, cây bút ở trong tay của anh lại chuyển động một lần nữa.
Hiển nhiên là không muốn nói chuyện với cô, Diệp Giai Nhi tức giận nhìn anh.
Giày vò cả nửa ngày, lúc này thật sự rất buồn ngủ, cô ngã xuống giường nhắm mắt lại, khẽ hừ, nói một câu: “Anh Thẩm ngủ ngon.”
Giọng nói dịu dàng giống như lông vũ lướt qua, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng tinh tế đó mấy lần, giọng nói rất nặng: “Ngủ ngon..."
Một lát sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt quanh quẩn.
Dường như là Diệp Giai Nhi ở trên giường đã ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng, tiếng hít thở cũng rất nhẹ.
Đặt cây bút xuống, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương đặt lên trên trán xoa xoa một hồi, sau đó đứng dậy đứng trước cửa sổ sát đất.
Bóng đêm âm trầm, hoa tuyết bay xuống từ trên trời, trên mặt đất đã được bao phủ một tầng tuyết trắng.
Ánh mắt thâm trầm như bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đen nhánh dày đặc, nhưng mà lại không nhìn thấy đáy.
Một lát sau, anh mới lấy một điếu thuốc ra, bật lửa, làn khói lượn lờ bay lên trên, mắt đen gợi cảm híp lại.
“Thẩm Hải Băng..."
Ba chữ này đã đảo qua đảo lại cả nghìn lần trên đầu lưỡi, cuối cùng mới bay ra ngoài, tan vào trong bóng đêm...
Tâm tư của anh như làn sương đen kịt, nhìn không thấu, đoán không ra.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi mở to mắt, thuận tay cầm điện thoại di động trên đầu giường, đã bảy giờ rồi.
Một giường đã trống không, cô đưa tay chạm vào, hoàn toàn lạnh lẽo, hiển nhiên là đã rời đi rất lâu.
Duỗi cái lưng mệt mỏi, cô cũng thức dậy. So với ngày hôm qua, bụng của con đã tốt hơn nhiều, cảm giác đau đớn cũng đã biến mất.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô đi ra khỏi phòng tắm, cánh cửa phòng được đẩy ra, người đàn ông bước vào, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao thoải mái.
“Anh Thẩm, chào buổi sáng.” Diệp Giai Nhi cười híp mắt chào anh.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, hai hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, ngẩng đầu lên: “Buổi sáng tốt lành, chờ tôi năm phút.”
Vừa mới nói xong, anh nhanh chân đi vào trong phòng tắm.
Khoảng chừng năm phút sau, Thẩm Hoài Dương đã bước ra, bộ âu phục được cắt may phù hợp khoác lên dáng người thẳng tắp của anh, cao quý tuấn mỹ: “Đi thôi.”
Diệp Giai Nhi giật mình: “Đi đâu vậy?”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt không hiểu của cô, giọng Thẩm Hoài Dương trầm thấp hơn mấy phần: “Ngày hôm nay có kết quả điều tra.”
Nhanh như vậy hả? Cô kinh ngạc, nhưng mà lại hết sức tò mò, rốt cuộc là người hãm hại cô là ai vậy.
Chiếc Land Rover màu đen phóng về phía trước, ánh mắt của Diệp Giai Nhi rơi ở bên ngoài cửa sổ, buồn chán ngắm nhìn.
Đột nhiên, lông mày của cô hơi nhíu lại một cái, nhìn chằm chằm vào một người đang đi ở ngoài đường có hơi quen mắt, cô nói: “Đây không phải là cô... cô hả?”
Không nói tiếng nào, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương liếc nhìn qua, mắt hơi híp lại, dừng xe ở ven đường.
Bị cản đường đi, Thẩm Hải Băng bị ép phải dừng chân lại, ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nhàng: “Giai Nhi, Hoài Dương.”
“Cô đi đâu vậy?”
“Đi đến cơ quan hành chính lấy chút tài liệu.”
“Đúng lúc tiện đường, cô ơi, đi cùng đi.” Diệp Giai Nhi lễ phép mở cửa xe.
Leo lên xe, Thẩm Hải Băng ngồi ở ghế sau, trên đường đi, ba người đều không nói tiếng nào, trong xe hoàn toàn tĩnh lặng.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng, Diệp Giai Nhi kêu dừng xe lại, buổi sáng chưa ăn cái gì, bây giờ cô có hơi đói.
Thẩm Hải Băng cười nói: “Chắc chắn là chưa ăn sáng đúng không, ăn cùng chứ?”
Bầu không khí của quán ăn sáng rất thanh lịch và yên tĩnh, tiếng âm nhạc du dương không mang đến cho người ta cảm giác ồn ào, chỉ có thoải mái và dễ chịu.
Diệp Giai Nhi gọi không ít sữa đậu nành, bánh quẩy, cải chua, còn có một lồng bánh bao hấp.
Thẩm Hải Băng gọi một phần nước trái cây, còn có bánh mì vừa mới được nước xong.
Ngước mắt nhìn qua, cô nhìn thấy người đàn ông chỉ gọi một phần cháo trắng, ăn ưu nhã mà chậm rãi.
Một người đàn ông ăn ít như thế à?
Cau mày, cô đưa cái bánh quẩy tới, đẩy đến trước mặt của anh, còn chưa nói thì Thẩm Hải Băng đã mở miệng: “Cậu ấy không thích ăn mấy món dầu mỡ.”
“Là như vậy à.” Diệp Giai Nhi lại đẩy bánh bao tới.
“Cậu ấy không thích ăn nhất chính là hành.” Thẩm Hải Băng lại nói.
“Cải chua thì sao, cũng không thích hả?”
“Cậu ấy không thích ăn củ cải..."
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhìn Thẩm Hoài Dương, nhíu mày nói: “Anh là đàn ông mà tại sao lại kén ăn đến thế.”
Thẩm Hải Băng mỉm cười giải thích: “Ai cũng có khẩu vị riêng mà, như thế này cũng là bình thường.”
Dường như là Thẩm Hoài Dương không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, liếc mắt nhìn một đống đồ ăn đặt ở trước mặt của Diệp Giai Nhi, ngón tay thon dài co lại, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ăn nhanh đi.”
“Chúng ta gấp lắm hả?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Anh nhướng mày, từ đầu đến cuối khóe mắt không thèm quét nhìn Thẩm Hải Băng.
“Anh chưa nghe cái câu lúc ăn sáng lại hối thúc người ta là một hành vi rất không lịch sự hả?”
Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, có chút tò mò: “Lần đầu tiên nghe đó, nhưng mà những lời này là ai nói vậy?”
Diệp Giai Nhi còn làm như cẩn thận mà suy nghĩ một lúc, chẳng những không nghĩ ra, ngược lại còn làm cho gương mặt của mình nhịn đến đỏ bừng, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cô im lặng không nói nữa, chỉ yên tĩnh ăn bữa sáng.