Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 37: Chương 37: Người cô trẻ như thế




Nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, Thẩm Trạch Hy ngồi ở trên ghế salon bước qua: “Anh, mẹ kêu anh về nhà họ Thẩm kìa.”

Nghe thấy âm thanh, Diệp Giai Nhi đang nằm trên giường bệnh vội vàng nghiêng người qua một bên, nhìn sang.

“Ừ.” Nhẹ giọng đáp một tiếng, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rơi trên mặt cô, nhìn thoáng qua gương mặt sưng đỏ.

“Tôi muốn về nhà một chuyến.” Cô ngồi dậy, lên tiếng nói.

Xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn ba mẹ của cô đã bị hù dọa, nói không chừng là lúc này đang thấp thỏm bất an.

Thu hồi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương hỏi Thẩm Trạch Hy: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Còn chưa đợi Thẩm Trạch Hy nói chuyện, Diệp Giai Nhi vội vàng cướp lời: “Bác sĩ nói chỉ cần cẩn thận một chút, có thể đi lại.”

Sau đó, Thẩm Trạch Hy đi làm thủ tục xuất viện, Diệp Giai Nhi cẩn thận bước xuống giường, bước từng bước nhỏ đi về phía trước.

Thấy vậy, lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu lại một cái, anh bước lên phía trước mấy bước, trực tiếp ôm ngang cô ở trong ngực.

Cô hốt hoảng, đối diện cái cằm với đường cong ưu mỹ, trái tim rung động, gương mặt hơi nóng lên, nhưng mà cũng không nói gì nhiều, yên tĩnh nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, khóe miệng nở một nụ cười.

Ánh mắt anh rũ xuống đảo nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, cô biết hưởng thụ quá chứ.

Thẩm Trạch Hy đi theo sau lưng yên lặng nhìn bọn họ, cổ họng khô khốc, cuối cùng chua chát dời tầm mắt.

Bước vào trong phòng khách nhà họ Thẩm, lúc Diệp Giai Nhi nhìn thấy Hứa Mẫn Nhu đang ngồi trên ghế sa lông, khẽ giật mình, sau đó lông mày nhíu chặt lại với nhau. Tại sao chị ta lại đến đây?

Mà lúc khóe mắt của Thẩm Hoài Dương thoáng nhìn qua cô gái dịu dàng đứng ở bên cạnh ghế sa lông, bàn tay nắm chặt lại, biểu cảm đột nhiên thay đổi, sóng ngầm trong mắt phun trào.

Thẩm Trạch Hy thì ngẩn người, cô về nhà họ Thẩm từ lúc nào vậy?

Bởi vì lực chú ý của Diệp Giai Nhi đều đặt ở trên người Hứa Mẫn Nhu, cho nên cô không để ý đến sự khác thường của Thẩm Hoài Dương.

Nhưng mà cũng chỉ qua một lúc, Thẩm Hoài Dương liền khôi phục lại vẻ đạm mạc như bình thường, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp phát hiện.

Đi lướt qua Hứa Mẫn Nhu, cô mới nhìn thấy cô gái đang đứng trước cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng lưng là đã cảm thấy rất trẻ cũng chỉ mới có hai mươi tám hai mươi chín tuổi mà thôi.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô gái xoay người lại trong nháy mắt, Diệp Giai Nhi liền kinh diễm.

Cô chưa từng thấy có một cô gái nào xinh đẹp như thế, khí chất sạch sẽ như thế.

Gương mặt trái xoan, lông mày mảnh cong cong, trong veo như dòng suối, đôi môi rất nhỏ, hơi vểnh lên một chút, mái tóc đen nhánh óng ả như tùy ý xỏa trên đầu vai, giống như là một người đẹp cổ trang bước ra từ trong mưa bụi giang nam.

Cho dù mặc chiếc áo lông đen đơn giản cũng không thể che lấp khi chất lạnh nhạt phát ra từ trên người của cô ta.

“Cô, cô về từ lúc nào vậy?” Cuối cùng, vẫn là Thẩm Trạch Hy mở miệng trước, phá vỡ sự yên lặng.

Bây giờ cô đã trở về, vậy thì anh trai...

Cô hả?

Thẩm Trạch Hy lại gọi cô ta là cô, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy kinh ngạc, làm sao lại có một người cô trẻ như thế?

“Sớm hơn bọn cháu một chút.” Giọng nói của Thẩm Hải Băng cũng rất êm tai, trong vẻ trong trẻo còn mang theo sự dịu dàng: “Hoài Dương, đây là Giai Nhi đó à?”

Trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương không có cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm như vực đen không nhìn thấy đáy.

Anh nhìn Thẩm Hải Băng, đôi môi khẽ động, nhàn nhạt đáp lời: “Vâng..."

Khóe miệng nhếch lên, Thẩm Hải Băng đi đến trước mặt hai người bọn họ, ngắm ngía Diệp Giai Nhi rồi tán thưởng: “Giai Nhi thật sự xinh đẹp, mắt nhìn của Hoài Dương không tệ đó.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không biết phải trả lời như thế nào mới được, sau khi ho nhẹ một tiếng mới có hơi lúng túng nói: “Cô mới chính là một đại mỹ nhân.”

Còn trẻ như vậy mà phải gọi là cô, thật sự có hơi khó chịu.

“Giai Nhi nói chuyện thú vị đó, cô đi vào trong phòng bếp xem xem đồ ăn đã làm xong chưa, bọn cháu ngồi đây trò chuyện đi.”

Vừa mới nói xong, khóe miệng của Thẩm Hải Băng nở một nụ cười, xoay người đi vào trong phòng bếp.

Đôi chân dài di chuyển, Thẩm Hoài Dương đặt Diệp Giai Nhi ở trong ngực lên trên ghế sa lông, đôi mắt hơi híp lại, vừa cởi chiếc áo khoác vừa đi lên trên lầu.

Sắc mặt của hai người đều quá mức bình tĩnh, làm cho Thẩm Trạch Hy vẫn luôn nhìn bọn họ vẫn không đoán được tâm tư trong đó.

Anh ta không đoán được trong lòng của cô đang nghĩ như thế nào, càng không đoán được tâm tư của anh cả.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Thẩm Hoài Dương biến mất trong tầm mắt, Hứa Mẫn Nhu mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, người đàn ông kia thật sự rất quyến rũ.

Chỉ nhìn một chút là đã hãm sâu vào trong đó, làm cho người khác không có cách nào kiềm chế, cả người trên dưới không có một chỗ nào là không quyến rũ.

Trong phòng bếp.

Thẩm Hải Băng đứng trong một góc, bàn tay trắng nõn đặt ở trên ngực, làm dịu lại hô hấp của mình, nhịp tim của cô ta bất giác tăng tốc không thể kiểm soát.

Đúng vậy, gặp lại sau ba năm, làm sao cô ta có thể tỏ ra như trong lòng không chập chùng, bình tĩnh như là bề ngoài?

“Sao chị lại đến đây vậy?” Diệp Giai Nhi nhìn Hứa Mẫn Nhu, thái độ không khách khí.

Sau khi trải qua chuyện trước đó, cô đối với cô ta đã phản cảm đến cực điểm.

“Sao tôi lại không thể đến đây chứ, tôi là chị dâu của cô, nhưng mà tôi lại phải thấy tin tức cô kết hôn từ trên tivi, rốt cuộc có coi tôi là chị dâu của cô mà đối xử không vậy hả?”

Khóe mắt được kẻ eyeliner nâng lên, Hứa Mẫn Nhu tức giận hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy không cam lòng.

Không biết là con nhỏ thối tha Diệp Giai Nhi này đạp phải vận may chó má gì, vậy mà lại có thể kết hôn với Thẩm Hoài Dương.

Bàn về tướng mạo, Hứa Mẫn Nhu cô ta xinh đẹp hơn cô gấp mấy trăm lần.

Diệp Giai Nhi đã trả lời không hề do dự, vô cùng quả quyết: “Không có.”

“Cô...” Lửa giận của Hứa Mẫn Nhu xông thẳng lên đầu, nếu như không phải thấy cô còn có tác dụng, cô ta đã sớm đánh cho cô hai bàn tay rồi.

“Đúng là con người đều chê nghèo tham giàu, bây giờ cô gả cho một gia đình tốt rồi, cho nên xem thường mấy người chúng tôi, có đúng không hả?”

Nhìn Hứa Mẫn Nhu, cô trào phúng cười một tiếng: “Chỉ là xem thường chị mà thôi.”

Nếu như thường ngày thì Hứa Mẫn Nhu đã sớm nổi điên, nhưng mà lúc này chỉ có thể hít sâu một hơi, nhẫn nhịn.

Đúng lúc này, Thẩm Hải Băng bước tới vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Trạch Hy, cô ta nói: “Trạch Hy, lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm đi.”

“Dạ.” Thẩm Trạch Hy bước đi như bay, mới vừa bước được mấy bước thì đã lên trên lầu.

Ngồi xuống bên cạnh Diệp Giai Nhi, giọng nói của Thẩm Hải Băng rất dịu dàng: “Bây giờ đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

Gật đầu, Diệp Giai Nhi trả lời: “Khỏe hơn nhiều rồi ạ.”

Lúc hai người nói chuyện, bọn họ đã đi xuống cầu thang, dường như là Thẩm Hoài Dương vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, mặc chiếc áo len cổ chữ v màu đen, quần thường màu xám, trông lười biếng mà tùy ý.

Đi phía sau anh là Tô Tình, trang điểm tinh tế, sắc mặt trông không tốt cho lắm.

Thấy Hứa Mẫn Nhu căn bản không có ý muốn rời khỏi đây, Diệp Giai Nhi nhíu mày, cô nói: “Không phải là chị vẫn còn có việc bận nữa à, nên đi rồi đó.”

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Bữa tối cũng đã làm xong hết rồi, dù sao thì cũng phải ăn tối đi rồi hẵng đi.”

“Được.” Hứa Mẫn Nhu âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Giai Nhi.

Ngồi xuống bàn ăn, khóe mắt của Tô Tình vô tình liếc nhìn Hứa Mẫn Nhu, lập tức thấy không muốn ăn nữa.

“Mẹ ơi, ông ngoại đâu rồi?” Thẩm Trạch Hy nhìn xung quanh bàn ăn.

“Bác Lâm của con đón ông ấy đi tụ hợp rồi.” Ánh mắt của Tô Tình rơi trên người anh ta, sau đó mi tâm cau lại một cái: “Quần áo trên người con là có chuyện gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.