Cùng với vẻ hồng hào trên gương mặt trắng nõn của thường ngày, anh chỉ cảm thấy dấu bàn tay đó quá gai mắt, bàn tay bất mãn nắm chặt lại.
Nhìn anh cố gượng ép, cử động khóe môi, nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó nhìn về phía phóng viên.
“Ngày hôm nay, các người đã tạo thành tổn thương cho tôi, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm với các người, các người đợi đó đi.”
Mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng mà sắc mặt vô cùng kiên định, vừa mới nói xong, đầu ngón tay của cô đã nắm chặt lấy góc áo anh, ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Bụng của tôi đau quá, bệnh viện..."
Nghe vậy, có hai ngọn lửa giận lập tức bùng lên trong đôi mắt đen nhánh, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương di chuyển, không hề dừng lại, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thấy thế, đám phóng viên đằng sau lưng di chuyển bước chân muốn rời khỏi, Thẩm tổng thật sự đáng sợ, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Thẩm Hoài Dương dừng lại bước chân, quay người lại, trong đôi mắt không có nhiệt độ, lạnh lùng nói.
“Các người đi đâu vậy, tôi còn muốn mời các người uống trà, kể từ bây giờ ai cũng không được phép rời khỏi phòng làm việc một bước..."
Bệnh viện.
Diệp Giai Nhi nhanh chóng được đưa vào trong phòng cấp cứu vẫn còn chưa ra, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương dựa trên vách tường, sắc mặt lạnh lùng được che phủ bởi sự âm trầm.
“Anh, cô Diệp... bây giờ chị dâu sao rồi?”
Thẩm Trạch Hy vừa mới nhìn thấy tin tức thì vội vàng chạy tới, vẫn còn chưa kịp thay bộ quần áo làm việc ở trên người, sắc mặt vội vàng, vẻ mặt lo lắng. Lúc nói chuyện, bác sĩ đã đẩy cửa phòng phẫu thuật bước ra, lấy khẩu trang xuống: “Thẩm tổng..."
“Tình huống của cô ấy như thế nào rồi?” Lông mày nhăn lại, Thẩm Hoài Dương lập tức đứng thẳng người.
“Không sao, mặc dù chảy máu nhưng mà may là va đập không nghiêm trọng cho lắm, nghỉ dưỡng mấy ngày là được rồi.”
Bác sĩ dặn dò: “Dù sao bây giờ cũng đang có thai, vẫn nên phải cẩn thận, nhớ là phải để ý.”
Quay người, anh nhìn Thẩm Trạch Hy: “Em vào trong phòng bệnh đi chăm sóc tốt cho chị dâu của em..."
Gật đầu, Thẩm Trạch Hy hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi xử lý một vài chuyện.” Anh nói, đôi môi mỏng khẽ chuyển động, mắt nheo lại.
Một lúc sau, hàng lông mi của Diệp Giai Nhi đang nằm trên giường bệnh nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ.
Thấy vậy, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Trạch Hy lộ ra vẻ mừng rỡ, sau khi kích động xong, cậu ta nắm chặt bàn tay mềm mại không xương của cô trong bàn tay to của mình.
“Đứa bé sao rồi?” Cô lo lắng hỏi, giọng nói gấp gáp.
“Không có gì đâu, bác sĩ đã nói là chị và đứa bé đều không có vấn đề gì, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là được.”
Hơi dừng lại một chút, anh ta lại không yên lòng mà tiếp tục hỏi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, có cần gọi bác sĩ đến đây xem một chút không, có muốn uống nước không?”
Lúc hai người ở cùng nhau, anh ta cố ý không gọi cô là cô Diệp, còn có chị dâu.
Tản đá lơ lửng giữa không trung yên bình rơi xuống đất, lúc này, Diệp Giai Nhi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thân thể luôn căng cứng cũng đã được thả lỏng.
Lúc đầu, cô có hơi không thoải mái mà ho nhẹ, cứ liên tục ho khan, khàn cả giọng.
Một lúc sau, bàn tay to của Thẩm Trạch Hy rơi ở trên lưng cô, chậm rãi vỗ nhẹ, cẩn thận hỏi: “Có đau không?”
“Không sao đâu, Trạch Hy, chỉ là cổ họng không thoải mái mà thôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Diệp Giai Nhi đảo quanh phòng bệnh, không nhìn thấy bóng dáng của người kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác mất mát mãnh liệt.
Đúng lúc này, có một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Thẩm Trạch Hy nhận điện thoại, là của Tô Tình gọi tới.
“Trạch Hy, sao lại không gọi điện thoại cho anh trai của con được vậy?” Giọng điệu của Tô Tình không tốt cho lắm.
Đương nhiên Thẩm Trạch Hy có thể nghe ra được, lông mày nghi hoặc nhăn lại: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mở tivi lên thì con sẽ biết thôi, còn nữa, liên lạc với anh trai của con đi, kêu nó về nhà họ Thẩm trước.”
Lúc này, ở nhà họ Thẩm.
Hứa Mẫn Nhu đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, ngó đông ngó tây, sờ cái này đến sờ cái kia, quả nhiên là người có tiền thật sự khác biệt.
“Không biết là lúc nào Giai Nhi mới về nhà, chờ đến khi con bé trở lại thì sẽ gọi điện thoại cho cô, có được không?” Lông mày xinh đẹp của Tô Tình nhíu chặt lại.
“Không sao hết, tôi có nhiều thời gian mà, vẫn nên ở đây chờ cô ta về. Có cà phê không?” Hứa Mẫn Nhu hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Mang cà phê lên.” Vẻ chán ghét trên mặt Tô Tình không hề che giấu chút nào.
...
Cúp điện thoại, Thẩm Trạch Hy mở tivi ra trong sự kinh ngạc.
Diệp Giai Nhi cũng tò mò nhìn xem, chỉ nhìn thấy Thẩm Hoài Dương vẫn mặc chiếc áo len màu xám, đối mặt với phóng viên, đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên, chậm rãi mà ưu nhã.
“Cô ấy là vợ tôi, mà lại bị đồn đi quyến rũ bọn họ? Tòa soạn nào đã tung tin tức này ra, các người cảm thấy Thẩm Hoài Dương tôi không bằng hai người bọn họ à?”
Phóng viên hai mặt nhìn nhau, không có ai lên tiếng.
Chỉ cần người có mắt, ai cũng biết được phụ nữ ở thành phố S ai mà không quyến rũ Thẩm Hoài Dương, lại đi chọn quyến rũ loại đàn ông nào?
Cái này căn bản không có khả năng so sánh với nhau, có được không hả!
Nhưng mà càng làm bọn họ kinh ngạc hơn đó chính là Thẩm tổng kết hôn từ khi nào vậy?
“Xin hỏi, Thẩm tổng kết hôn từ khi nào? Hôn lễ được tổ chức ở đâu?” Rốt cuộc, có một phóng viên gan dạ đã hỏi vấn đề mà mọi người đang tò mò.
Lông mày nhíu chặt lại, giọng nói của anh trầm thấp, nhưng lại có lực, khí thế tản ra từ trên người giống như là một vương giả, không cho người khác khiêu khích.
“Đương nhiên là họp báo công bố kết hôn sẽ được tổ chức, nhưng mà những gì chúng ta đang nói ngày hôm nay là tin tức, rốt cuộc là người nào đã đứng sau thao túng tin tức này, tôi sẽ điều tra đến cùng.”
Tắt tivi, Diệp Giai Nhi vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, nhịp tim đập loạn.
Hóa ra là cảm giác lúc một người đàn ông chống đỡ cả bầu trời cho bạn chính là như thế này, để cho bạn không cần lo lắng, bởi vì những điều mà bạn lo lắng sẽ không xảy ra.
Chỉ là nhớ đến câu nói lúc anh nói với phóng viên, gương mặt của cô nhịn không được mà có hơi nhăn nhó.
Thân là vợ của tôi lại bị tung tin đồn là đi quyến rũ bọn họ, tòa soạn tuyên bố tin tức này cảm thấy Thẩm Hoài Dương tôi không bằng hai người bọn họ à?
Câu thoại ngông cuồng mà kiêu ngạo như thế, sợ là cũng chỉ có Thẩm Hoài Dương mới nói được, hơn nữa, còn có thể làm cho đám người tin tưởng vô điều kiện.
Phòng làm việc trong trường học.
Tất cả camera của phóng viên đều đã dừng quay, Thẩm Hoài Dương quay sang một bên, gương mặt tuấn tú và ngũ quan tâm thúy, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào phóng viên đứng gần bên cạnh nhất: “Phát lại những gì vừa mới quay được cho tôi xem.”
Phóng viên không dám nói hai lời, mở camera ra, hình ảnh từ sau khi bước vào phòng làm việc được xuất hiện.
Trái tim của Trần Dĩ Ninh đập điên cuồng, cô ta sợ là Thẩm Hoài Dương sẽ phát hiện ra manh mối gì từ trong đó.
Căng thẳng, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt không chớp, bàn tay vô thức nắm chặt lại, vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà vẫn may là động tác của cô ta rất tự nhiên, rất nhỏ, cho nên căn bản không có ai phát hiện ra điểm khác thường.
Với lại có rất nhiều người chen chúc, đều lấn trước lấn sau, cũng nhìn không ra được rốt cuộc ai mới là kẻ cầm đầu. Lúc này, mới thả lỏng một chút.
Tắt camera, ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương đảo qua những người ở đây, anh không nói lời nào, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng làm việc.
Chỉ là lúc đi ngang qua trước mặt bà Trương, anh dừng chân lại, ánh mắt sắc bén rơi ở trên người bà ta, sau đó lại trầm xuống, dường như là muốn đâm xuyên cả bà ta.
Xung quanh im lặng trong nháy mắt, vẻ phách lối của bà Trương đã bị dập tắt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Một lát sau, ánh mắt đó liền biến mất, hai chân của bà ta mềm nhũn thiếu chút nữa là đã ngã ngồi trên mặt đất.