Trở lại trường học, tinh thần của Diệp Giai Nhi vẫn có chút ngẩn ngơ, thực ra trong lòng cô đã đoán trước được kết quả này rồi.
Một người đàn ông phong nhã tài hoa như anh sao có thể để một cô gái bình thường sinh ra đứa con vì tình một đêm mà có được?
Cô nên làm gì bây giờ?
Ngày mai tôi sẽ đón cô đi bệnh viện, còn cho cô một lời khuyên chân thành, tốt nhất đừng thử thách thức sự kiên nhẫn của tôi…
Lời nói của anh lại hiện lên trong đầu cô, đây hoàn toàn không phải là một lời khuyên chân thành, mà là cảnh cáo, cảnh cáo cô đừng giở trò gì trước mặt anh.
Đầu hơi đau, cô lấy hai tay xoa nhẹ hai bên trán, suy nghĩ lại rối bời...
Cả đêm, Diệp Giai Nhi đều không ngủ được, bởi vì trong lòng có chuyện, cho nên hoàn toàn không thể nhắm mắt được.
Nhưng cũng vô ích, cô vẫn không thể nghĩ ra cách gì.
Hôm qua Thẩm Hoài Dương đã nói đến mức đó rồi, đương nhiên là không thể vãn hồi được nữa.
Đau đầu, đau đầu, đầu đau đến mức như sắp nổ tung...
Thật sự không được thì cô ra ngoài trốn một thời gian, tuy không phải cách tốt nhưng lại là cách duy nhất lúc này.
Mà trong khoảng thời gian này bố mẹ cũng vừa hay về quê, cho dù Thẩm Hoài Dương có tìm đến thì tạm thời cũng không có con bài nào có thể đe dọa cô.
Nghĩ đến đây, đầu đau như sắp vỡ cuối cùng cũng tốt hơn, Diệp Giai Nhi bò dậy khỏi giường, nhanh chóng thu dọn hành lý.
Không còn thời gian nữa, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trước đó cô phải đến trường một lần để bàn giao chuyện thi cuối kỳ.
Một lúc sau, cô kéo va li ra khỏi nhà và đi về phía trường...
Thẩm Trạch Hy lười biếng ngáp một cái, vươn eo, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh cả vừa đi ra khỏi phòng: "Anh cả, bây giờ anh muốn đến công ty à?"
Bàn tay to mảnh khảnh đang chỉnh lại chiếc cà vạt màu xám, Thẩm Hoài Dương hơi nhướng mắt: "Có chuyện gì?"
"Tối hôm qua mẹ mới về, bảo sáng mai em và anh về nhà một chuyến."
"Ừ, về nhà trước, sau đó lại bảo lái xe đưa em đến trường..." Cầm lấy áo vest và mặc vào, hình như lại nhớ đến điều gì đó, Thẩm Hoài Dương nhăn mày nói: "Khi nào thi cuối kỳ?"
Nghe thấy vậy, Thẩm Trạch Hy ho nhẹ và trả lời thành thật: "Ngày mai."
"Chuẩn bị thế nào rồi?"
“Cũng tàm tạm, chắc sẽ không đứng bét đâu.” Thẩm Trạch Hy sờ sờ mũi của mình.
Hài lòng gật đầu, Thẩm Hoài Dương hừ nhẹ một tiếng, trong đó mang hàm ý cảnh cáo rõ ràng: "Nếu như không làm được thì mày cứ về thử xem!"
Anh cả hoàn toàn không phải đang nói đùa, nếu như lần này lại đứng bét nữa thì thật sự sẽ rất thảm!
Thẩm Trạch Hy nhanh chóng đảm bảo: "Anh à, lần này em sẽ cố gắng thoát khỏi hạng bét và tiến thẳng về phía trước."
Đôi mắt thâm thúy khẽ động, Thẩm Hoài Dương giả vờ không quan tâm nói: "Năm nay cô giáo Diệp bao nhiêu tuổi rồi?"
Có chút nghi hoặc, nhưng Thẩm Trạch Hy vẫn nói: "Hai mươi tư tuổi."
Động tác cầm tài liệu của anh khẽ khựng lại, sau đó cầm lấy áo khoác, còn có cả chìa khóa xe trên bàn uống nước.
Hai mươi tư tuổi, đúng là tuổi không lớn lắm, kém anh sáu tuổi...
"Sao vậy? Cô giáo Diệp của bọn em có phải là tuổi trẻ tài cao không?" Thẩm Trạch Hy đắc ý khoe khoang.
Thẩm Hoài Dương lại không thèm nhìn lấy một cái, chân dài bước ra khỏi hành lang.
Xoay người, Thẩm Trạch Hy lo lắng đi theo: "Anh, chờ em với, cùng nhau đi đi!"
Chỉ một lát sau, chiếc Land Rover màu đen đã dừng lại bên ngoài biệt thự của nhà họ Thẩm, hai người lần lượt đi vào phòng khách.
"Ừ, em đính hôn khi nào vậy, sao lại không nói cho chị và anh trai em một tiếng, được, chị biết rồi, vậy các em chú ý an toàn."
Tô Tình đang nghe điện thoại thì thấy hai cậu con trai bước vào, bà cúp máy, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.
"Mẹ, cô của con đính hôn rồi à? Chuyện khi nào vậy?"
Thẩm Trạch Hy vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt cẩn thận quét qua anh trai đứng bên cạnh, cậu ta có chút không dám nhìn biểu cảm của anh trai mình.
Thẩm Hoài Dương lại cứng đờ sững sờ đứng tại chỗ cũ, gương mặt đẹp trai u ám, đôi môi mím lại, trong mắt cuộn trào sóng lớn, trên mu bàn tay đang cầm tài liệu nổi gân...
“Đính hôn hai ngày trước.” Tô Tình cau mày, trong lời nói mang theo vài phần bất mãn cùng khiển trách: “Đều là người một nhà, ngay cả đính hôn mà cũng không nói tiếng nào, thật là!"
“Mẹ, cô có nói gì nữa không?” Thẩm Trạch Hy thăm dò, lẽ nào cô không nhắc đến anh cả sao?
Tô Tình gật đầu: "Nói rồi, hai ngày nữa sẽ dẫn chồng chưa cưới về nhà."
Bàn tay to bóp mạnh tập tài liệu, nhưng vẻ mặt của Thẩm Hoài Dương đã trở lại bình thường, áo khoác phất phơ, người đã đi về phía trước.
“Hoài Dương, con đi đâu vậy?” Tô Tình nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, lẽ nào thằng bé vẫn chưa quên Thẩm Hải Băng sao?
Dừng lại, anh xoay người nhướng mày: "Đi vệ sinh."
Quan sát kỹ vẻ mặt của anh, sau đó Tô Tình lại nói: "Cô của con bảo mẹ chuyển lời cho con, nói là con cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc ổn định lại rồi."
Thẩm Hoài Dương vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc thực sự trong đó, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Mẹ, con đi vệ sinh trước."
Chân dài vừa bước vào nhà vệ sinh, anh đấm mạnh vào mặt đá cẩm thạch trên kệ bồn rửa tay, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, chế giễu cười lạnh.
Thẩm Hải Băng, cô giỏi lắm!
Bàn tay to lớn đã bầm tím lấy điện thoại ra, Thẩm Hoài Dương nở nụ cười lạnh lùng đó, bấm dãy số mà anh đã ghi nhớ trong lòng từ lâu, gọi đi.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Đang bận?
Nheo mắt, Thẩm Hoài Dương tùy tiện ném điện thoại lên bồn rửa mặt bên cạnh, sau đó dựa vào tường châm một điếu thuốc, hút mạnh mấy hơi.
Thuốc lá lượn lờ trong cổ họng, liên tục cho đến khi nó xâm nhập vào các cơ quan nội tạng.
Làm sao anh có thể không biết cô ấy cố ý cúp điện thoại, mà không phải là đang bận!
Anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo và trang nhã từ trong túi quần âu, anh liếc nhìn nó, tốn công vô ích, sau đó anh lại ném chiếc nhẫn kim cương vào thùng rác!
Nhẫn kim cương bị ném vào thùng rác cũng không phát ra âm thanh gì, giống như khuôn mặt tuấn tú của anh lúc này, bình tĩnh không gợn sóng.
Thẩm Hải Băng đã làm được chuyện này thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ giết chết cô...
Giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tô Tình mỉm cười: "Hoài Dương, con gái của chủ tịch thành phố đã về nước rồi, mẹ đã gặp qua mấy lần, có giáo dưỡng, hơn nữa lại còn xinh đẹp như hoa ấy, ngày mai con dành chút thời gian đi gặp xem sao, sau đó liền quyết định chuyện hôn nhân này đi."
Thẩm Hoài Dương lật xem tài liệu, không ngẩng đầu, chỉ nói: "Ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng, không có thời gian."
"Ông bà ngoại con đã gặp con gái của chủ tịch thành phố rồi, tóm lại là vô cùng hài lòng, thời gian thì chỉ cần tranh thủ một chút là có thôi, ngày mai con bớt chút thời gian đi gặp một lúc, sau đó liền đính hôn."
Tô Tình tự mình sắp xếp, cười nói.
"Còn nữa, ông ngoại của con nói rồi, nếu như con không đi thì trói con vào lôi đi, cuộc hôn nhân này đã chắc chắn rồi, hai ngày nữa ông ấy sẽ tới, đích thân giải quyết chuyện cưới xin của con. Con cũng biết đấy, ông ngoại của con trước nay luôn nói một là một, hai là hai, chỉ cần là chuyện ông ấy đã quyết định thì ai cũng không có cách nào. Con vẫn nên chuẩn bị sẵn đi, con vừa đính hôn, cộng thêm không lâu nữa cô của con cũng kết hôn, đó là song hỷ lâm môn..."
Sau khi nghe xong hai câu cuối cùng, thủy triều trong mắt Thẩm Hoài Dương cuộn trào, các khớp xương trắng lộ ra cảm xúc của anh...
Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng xong, Diệp Giai Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn có chút sợ hiệu trưởng sẽ không đồng ý, nhưng cũng may là tốt rồi!
Tuy rằng hiệu trưởng có hơi thích nịnh nọt, nhưng cũng hiểu lý lẽ, phương diện này cũng rất tốt...
Kéo vali, cô vội vàng bước ra khỏi trường, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị cô Lý chặn lại.
"Cô Diệp vội vàng đi đâu vậy?"
“Về quê.” Diệp Giai Nhi tùy tiện nói dối, đi về phía trước hai bước lại bị cô Lý kéo cánh tay: "Cô Diệp, tôi giới thiệu cho cô một đối tượng, bây giờ vừa hay đi gặp đi."
“Chị Lý, em đã mua vé tàu rồi, bây giờ đang vội đi này, không thì đợi em từ quê lên hãy nói." Cô từ chối, vội vàng muốn rời đi.