Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 21: Chương 21: Muốn giữ lại đứa bé thì kết hôn với tôi




"Chao ôi! Bây giờ người đã ở trong quán cà phê đối diện trường chúng ta rồi, cô đi gặp một lát rồi đi cũng không muộn!"

Cô giáo Lý đẩy người của Diệp Giai Nhi và dẫn cô ra ngoài trường.

Diệp Giai Nhi kéo vali lui về phía sau, vẫn đang tìm cớ: "Chị Lý, em còn chưa rửa mặt, tóc tai bù xù, sẽ làm người ta sợ đấy!"

"Không sao, cô không nói thì ai biết là cô chưa rửa mặt chứ, đi thôi."

Cô giáo Lý có thân hình to béo, kích thước cơ thể vừa bằng với hai người Diệp Giai Nhi, kéo cô đi như kéo một đứa trẻ.

Bị ép buộc không còn cách nào khác, cô đành phải chấp nhận và liên tục nhấn mạnh: "Chị Lý, chúng ta nói trước đấy nhé, em lộ mặt rồi đi luôn, không thì sẽ không kịp lên tàu mất!"

"Biết rồi."

Kết quả là cô bị cô giáo Lý kéo vào quán cà phê đối diện trường học.

Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, dáng người cỡ trung, là một người đàn ông rất bình thường.

Đi tới, sau khi cô giáo Lý giới thiệu đôi bên, người đàn ông lịch sự đưa tay ra: "Cô giáo Diệp, chào cô."

Vừa định đưa tay ra thì khóe mắt của Diệp Giai Nhi vô tình quét qua chiếc Land Rover màu đen quen thuộc dừng lại bên ngoài cổng trường, cả người khựng lại, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong phút chốc hô hấp càng trở nên gấp gáp... Nghĩ muốn tránh, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia đã vọt tới rồi, hai người nhìn nhau, không tránh được.

Ngay sau đó, anh híp mắt mắt, chân dài bước đi, từng bước đi về phía quán cà phê.

Lồng ngực của Diệp Giai Nhi phập phồng kịch liệt, hai tay đặt ở bên hông chậm rãi siết chặt.

“Ngồi đi, sao lại không ngồi?” Cô giáo Lý nghi hoặc nhìn Diệp Giai Nhi đang ngơ ngác đứng tại chỗ như hòn đá.

Như thể không nghe thấy lời nói của cô giáo Lý, cô vẫn đứng bất động tại chỗ, không có một chút phản ứng nào.

Cô giáo Lý kinh ngạc lắc cánh tay của cô: "Cô giáo Diệp!"

Khi Diệp Giai Nhi cuối cùng hoàn hồn lại, Thẩm Hoài Dương đã đứng trước mặt cô rồi, đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: "Đi thôi."

Anh mặc một bộ vest chỉnh tề, vẻ tôn quý và nho nhã toát ra từ bên trong, trông không phù hợp với quán cà phê đơn sơ này.

Người cô khẽ run lên, móng tay cắm vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Lát nữa tôi còn có việc."

Có thể trì hoãn một lát liền trì hoãn, chỉ cần có cơ hội cô liền chạy trốn!

Cô giáo Lý nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, tiềm năng trở thành bà mối tái hiện.

Dáng người, khuôn mặt đều là cực phẩm số một, cô ta đã sống hơn nửa đời người rồi, nhưng chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

“Cô giáo Diệp, đây là ai?” Cô giáo Lý nhanh chóng đảo mắt.

“Phụ huynh học sinh.” Diệp Giai Nhi tránh nặng nói nhẹ đáp.

Lông mày khẽ cau lại, Thẩm Hoài Dương đã có chút mất kiên nhẫn rồi, nhưng anh vẫn chờ đợi.

“Anh này, về vấn đề học tập có thể nói với cô giáo Diệp sau được không, bây giờ cô ấy đang đi xem mắt, có chút không tiện." Cô giáo Lý cẩn thận nói, người đàn ông này vừa nhìn liền biết là có lai lịch không nhỏ, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Thẩm Hoài Dương nhíu mày, lúc này mới để ý đến người đàn ông ngồi đối diện, một người rất bình thường, không thể khiến người ta nhớ tới đặc điểm.

Người đàn ông trẻ đứng lên, bị khí thế mạnh mẽ áp chế, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Xin chào."

Im lặng gật đầu, Thẩm Hoài Dương coi như đã đáp lại anh ta, ánh mắt lại rơi trên người Diệp Giai Nhi: "Không đi sao? Cô giáo Diệp?"

Rõ ràng là bị phớt lờ, người đàn ông trẻ mở miệng với cô giáo Lý: "Nếu cô giáo Diệp có việc bận thì hôm khác gặp vậy, số của cô Diệp là số nào vây?"

Diệp Giai Nhi cho người đàn ông trẻ tuổi số điện thoại của mình, sau khi lưu xong, người đàn ông trẻ tuổi lại lịch sự chào tạm biệt sau đó rời đi.

Cô giáo Lý cũng không tiện ngồi ở đó nữa, nhưng cũng không quên dặn dò Diệp Giai Nhi liên lạc với người đàn ông trẻ qua điện thoại trước, để quen dần.

Chỉ còn lại có hai người, Thẩm Hoài Dương nhếch môi mỏng, vẻ mặt cao thâm khó lường, không chút biểu cảm nói: "Đây là các bước xem mắt sao?"

Diệp Giai Nhi không nói lời nào, chỉ là cắn chặt môi, chờ cơ hội đến.

“Mỗi lần đi xem mắt cô Diệp đều cho số điện thoại à?” Thẩm Hoài Dương nhíu mày, có chút tò mò.

Diệp Giai Nhi có chút không thể chịu nổi bầu không khí này, hít sâu một hơi nói: "Tôi đi vệ sinh một lát!"

Nghe vậy, chân dài của Thẩm Hoài Dương bước sang phải, trực tiếp chặn đường cô, ánh mắt quét qua chiếc vali, vô cùng sắc bén: "Đi vệ sinh mà cần kéo vali theo sao?"

Cả người cứng đờ, Diệp Giai Nhi dứt khoát ngửa bài luôn: "Tôi tuyệt đối sẽ không phá thai đâu! Tuyệt đối không!"

“Cô nghĩ mình sẽ là đối thủ của tôi sao?” Anh nhướng mày.

Câu nói này đâm trúng điểm yếu của Diệp Giai Nhi, cô rũ mắt xuống, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cậy thế bắt nạt người khác!"

"Ừ, tôi cậy thế bắt nạt người khác đấy..." Thẩm Hoài Dương không cảm thấy có gì không ổn cả, nhìn chằm chằm ánh mắt phẫn nộ của cô, đưa ra kiến nghị: "Cô cũng có thể cậy thế bắt nạt tôi..."

“Anh đang cố ý cười nhạo tôi đấy à?” Diệp Giai Nhi hung hăng lườm anh, lời này nói với người có vốn liếng, không phải ai cũng làm được!

Cô giống như một con nhím xù lông vậy, toàn bộ gai trên người đều dựng hết lên, mặt lại đỏ như quả gấc.

Lặng lẽ nhìn cô, Thẩm Hoài Dương lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, châm lửa, đầu thuốc lá lóe lên ánh sáng màu đỏ, anh nói: "Thật sự muốn đứa bé này sao?"

Cô giật mình không hiểu sao anh lại đột ngột chuyển chủ đề, cô không nói lời nào, hai tay ôm chặt bụng, cảnh giác lùi về phía sau.

Đây rõ ràng là một câu trả lời, Thẩm Hoài Dương dập tắt phần còn lại của điếu thuốc, biểu cảm trong đôi mắt đen khiến người ta sợ hãi.

"Nếu thực sự muốn giữ lại đứa bé này thì hãy kết hôn với tôi..."

Anh nói.

Giống như thả một quả bom xuống vậy, Diệp Giai Nhi bị nổ đến mức toàn thân bị thương không chỗ nào lành lặn, nghiêm túc nghi ngờ mình bị ảo giác, nghe lầm.

"Anh... nói gì cơ?"

Mắt trái của Thẩm Hoài Dương nheo lại gợi cảm vì làn khói quanh quẩn, anh lặp lại: "Muốn giữ đứa bé này thì hãy kết hôn với tôi."

Móng tay cắm vào chỗ thịt non mềm trong lòng bàn tay mang đến cảm giác đau buốt rõ ràng, cô kinh ngạc kêu lên: "Anh đang đùa à?"

"Tôi có một cuộc họp vào lúc một giờ, hai giờ phải tham gia một buổi tiệc xã giao, ba giờ phải ký hợp đồng với một công ty đa quốc gia của Mỹ. Cô nghĩ rằng tôi nhàm chán đến mức có thời gian đứng ở đây nói đùa với cô à?"

Nhíu mày, anh nhếch đôi môi mỏng, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.

Đúng vậy, anh là người vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian ở đây nói linh tinh với cô, đùa với cô chứ?

Diệp Giai Nhi hít sâu một hơi: "Thẩm tổng, anh chắc chắn là lúc này tinh thần anh bình thường chứ?"

“Cô nghĩ sao?” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt hỏi ngược lại, anh khiến cô nghĩ rằng anh bị rối loạn tâm thần chỗ nào hả?

Vẻ mặt anh vẫn như thường lệ, nhưng chính vì vậy mới khiến cô cảm thấy mê hoặc, hoàn toàn không hiểu tình hình.

Cô cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại, rốt cuộc là anh điên rồi hay là cô điên rồi đây!

"Tôi đi vệ sinh một lát, tỉnh táo lại một chút."

Cô tiến về phía trước, Thẩm Hoài Dương đã đưa tay ra, nắm chính xác cổ tay của cô, dùng sức kéo cô lại gần mình hơn, cưỡng ép ánh mắt của cô: "Tôi rất tỉnh táo, cô cũng rất tỉnh táo, cô hoàn toàn không cần phải vào nhà vệ sinh, cô chỉ cần đồng ý hoặc là không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.