Lòng bàn tay anh nóng rực, nóng đến mức khiến cơ thể của cô khẽ run lên, cô không hiểu được, có chút kinh hãi.
Một lúc lâu sau, tim đang run rẩy của Diệp Giai Nhi mới từ từ bình tĩnh lại, cô hỏi từng chữ: "Tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi?"
Cô không phải là một cô gái trẻ mười tám mười chín tuổi, còn đang chìm trong chuyện tình yêu cổ tích tươi đẹp.
Anh có quyền lại có tiền, hô mưa gọi gió ở thành phố S, cô chỉ là một giáo viên bình thường, hai người mới chỉ gặp nhau không quá năm sáu lần.
Nói về chuyện thảo luận sâu sắc nhất thì là chuyện đêm hôm đó hai người uống say, mơ màng nằm trên giường.
Chỉ có duy nhất một lần đó, anh liền mê mẩn cơ thể của cô?
Tuyệt đối là không thể! Nghĩ thôi bản thân cô cũng cảm thấy đáng buồn cười!
Vậy thì, tại sao lại kết hôn với cô?
Im lặng hơn mười giây, khói thuốc ở đầu ngón tay vẫn còn lúc ẩn lúc hiện, đôi môi mỏng của anh mấp máy, sau đó anh không mặn không nhạt nói.
"Có một lý do như vậy, tôi cần một đối tượng để kết hôn, mà tôi không hề ghét cô, là người lựa chọn tốt nhất..."
Đối diện với đôi mắt sâu như mực của anh, Diệp Giai Nhi cảm thấy trong đó có một tia cô đơn yếu ớt lúc ẩn lúc hiện và có một cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được.
Khi cô nhìn kỹ hơn, Thẩm Hoài Dương đã buông tay cô ra, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói trầm thấp mà sắc bén: "Cho cô thời gian một đêm để suy nghĩ, ngày mai cho tôi câu trả lời. Nếu cô đồng ý liền cầm sổ hộ khẩu và chứng minh thư tiện đi đăng ký luôn, nếu như cô không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng nhất định phải đến bệnh viện..."
"..." Diệp Giai Nhi chìm vào im lặng, cô đúng là cần phải suy nghĩ thật kỹ.
"Còn nữa..." Anh hơi dừng lại và cho cô lời khuyên: "Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, tốt hơn hết là đừng làm những việc vô ích, chỉ là lãng phí thời gian mà thôi..."
Vừa dứt lời, anh liền rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao ráo thẳng tắp.
Giày vò bỏ trốn một ngày trời, lúc này đặt dấu chấm hết, vé tàu của cô còn chưa kịp hoàn thì đã bị hủy rồi.
Kéo theo chiếc vali đựng đầy hành lý, Diệp Giai Nhi nặng trĩu tâm sự quay trở lại trường học...
Buổi tối.
Diệp Giai Nhi đặt mì ăn liền lên bàn ăn, nhưng suy nghĩ trong lòng nặng như núi đè ở đó.
Sự phát triển của sự việc hoàn toàn vượt quá dự đoán, cô có chút không kịp phản ứng lại.
Cô đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng cả đời cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Thẩm Hoài Dương!
Anh không phải đang nói đùa, còn cô đúng là muốn giữ lại đứa bé, xem ra đề nghị của anh là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này.
Vừa uống nước canh mì tôm nóng hổi, cô vừa suy nghĩ lung tung, còn giọng nói trầm thấp của anh lại không có sự báo trước nào mà vang lên bên tai cô.
Tôi cần một đối tượng để kết hôn, mà tôi không hề ghét cô, là người lựa chọn tốt nhất...
Nhịp tim của cô có chút loạn, Diệp Giai Nhi lắc đầu lẩm bẩm nói: "Thì ra đối với anh ta mà nói kết hôn lại là một chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần không ghét liền có thể kết hôn..."
Cô cho rằng mặc dù kết hôn không nhất thiết phải đôi bên đều có tình cảm với nhau, nhưng ít nhất hai người cũng phải có một chút cảm giác với nhau.
Rất rõ ràng, quan điểm lý luận của anh đơn giản hơn nhiều so với cô...
Chỉ là cô lại cảm thấy dường như trong mắt anh có một cảm xúc phức tạp sâu xa, có thế nào cũng không thể nhìn thấy được...
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời vẫn xám xịt, gió lạnh thổi khiến cành cây vang lên tiếng xào xạc, hạt sương muối rơi xuống từ bầu trời màu xám đen khiến trời càng lạnh hơn.
Chiếc Land Rover màu đen dừng ở tầng dưới khu dân cư, bên cạnh xe vứt rất nhiều đầu lọc thuốc lá, rõ ràng là đã đợi một khoảng thời gian rồi.
Thẩm Hoài Dương đặt tay trái lên vô lăng, tay phải cầm lấy điện thoại di động và bấm số.
Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới bắt máy, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, mang theo giọng ngái ngủ: "Alo?"
“Cho cô năm phút, cô đi xuống, hoặc là tôi đi lên.” Anh cau mày, thành thục và ngắn gọn nói.
Trước nay anh luôn không thích chờ đợi, hôm nay là ngoại lệ, đã đợi hơn nửa tiếng rồi, sự kiên nhẫn đã dần mất hết.
Diệp Giai Nhi lập tức bị anh dọa tới mức tỉnh táo lại, hít một hơi khí lạnh, sao... sao lại là anh ta chứ?
"Năm phút, nếu đồng ý thì mang đồ nhanh chóng lập tức xuống đây, không đồng ý thì bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện, bây giờ còn bốn phút..."
Lại nhắc nhở thời gian, sau đó Thẩm Hoài Dương không đợi cô nói gì mà trực tiếp tắt máy.
Nghĩ đến việc cô hít một hơi khí lạnh, anh nhàn nhạt nhướng mày, đáng sợ vậy sao?
Khi chỉ còn lại một phút nữa, Diệp Giai Nhi xuất hiện trước chiếc Land Rover màu đen, nghiến răng nghiến lợi kéo cửa xe ra.
Có lẽ lúc ngủ đè lên tóc, lúc này vẫn còn đang chổng ngược lên, còn vương chút vết dầu nơi khóe miệng...
Thẩm Hoài Dương hơi giật mình trong chốc lát, nhưng chỉ trong chốc lát liền khôi phục lại.
"Giục cái gì, anh vội đi đầu thai à?" Cô bộc phát cơn giận khi vừa ngủ dậy, thái độ không mấy thân thiện.
Vốn dĩ tối hôm qua đã ngủ muộn rồi, trời còn chưa sáng mà đã bị đánh thức, còn bị uy hiếp, đương nhiên là tâm trạng không thể nào tốt được!
Lại một cơn gió lạnh mang theo sương muối ập đến, Diệp Giai Nhi lạnh run vai, thản nhiên ngồi vào ghế sau.
Nhướng mày, Thẩm Hoài Dương hơi nheo lại mắt, kéo môi mỏng, chậm rãi nói: "Hình như bây giờ cô trở nên không sợ tôi nữa rồi..."
“Trước đây tôi chưa từng sợ anh, tôi chỉ là không muốn dính líu đến anh thôi.” Diệp Giai Nhi đáp một cách đương nhiên.
Anh liếc cô một cái, vươn bàn tay to qua: "Sổ hộ khẩu và chứng minh thư tôi bảo cô chuẩn bị đâu."
Diệp Giai Nhi rất không thích giọng điệu chắc chắn và sự tự tin của anh, giống như cô con mồi trong tay anh vậy, hoàn toàn không thoát ra được, cô cau mày nhìn anh rồi cố ý khiêu khích nói: “Dựa vào cái gì mà anh cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý với anh?"
“Nếu không đồng ý, cô còn có thể ngủ được à…” Môi anh khẽ cong lên, mắt lười biếng híp lại, cảm xúc của cô đều hiện hết trên mặt, còn phải đoán nữa à?
Sau đó, giọng nói hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Còn nữa, thái độ với tôi có thể tùy ý như vậy à, còn dám nổi nóng với tôi nữa..."
Diệp Giai Nhi cứng họng không nói nên lời, người này làm sao có thể mẫn cảm, sắc bén như dã thú vậy?
Có chút không cam lòng, bất mãn, cô tức giận đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư cho anh.
Khởi động xe, chiếc Land Rover màu đen lùi ra khỏi chỗ đỗ và phóng xe về phía trước.
Ngồi ở ghế sau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đan vào nhau, có chút lo lắng và không biết phải làm sao, lựa chọn này là rốt cuộc là đúng hay sai?
Nhưng mọi chuyện đã phát triển đến mức như bây giờ, cần gì phải bận tâm suy nghĩ về nó nhiều như vậy?
Vẫn là đi một bước tính một bước vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện gì sau này hãy nghĩ vậy.
Xe chạy về phía trước một đoạn, Thẩm Hoài Dương ánh mắt quét qua khóe miệng cô, đôi môi mỏng mấp máy, nói: "Cô có chắc là sẽ đến ủy ban với bộ dạng này không?"
Không để ý đến sự khác lạ trên mặt, cô cau mày, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Bộ dạng gì? Thẩm tổng bây giờ mới suy nghĩ đến phương diện này à, anh không cảm thấy quá muộn rồi sao?"
"Nếu cô giáo Diệp đã không để ý vậy thì tôi đương nhiên càng không có lý do để ý..." Giọng nói của anh trầm thấp, không thể tức giận với cảm xúc quá kích động của cô.
Lúc này Diệp Giai Nhi mới nhận ra trong lời nói của anh có ý gì đó, cô không hiểu: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
Không nói một lời, tay trái của anh cầm vô lăng, duỗi cánh tay phải ra, dùng bàn tay to vừa vặn gõ nhẹ vào gương bên trên trần xe, ra hiệu cho cô tự mình xem.
Nhìn chằm chằm hành động kỳ lạ của anh, cô nghi hoặc vươn người khiến mặt đối diện với gương.