Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 52: Chương 52: Đúng là giúp người làm niềm vui




“Tiền đâu rồi?” Người đàn ông đầu trọc mở miệng hối thúc.

Bàn tay đặt trên cái thẻ đen, Diệp Giai Nhi đột nhiên dừng lại, cô căn bản không biết mật khẩu thẻ, vậy thì phải lấy tiền làm sao đây?

Cô nghĩ trước tiên cứ lấy hai tỷ một trăm triệu từ trong thẻ của anh, sau đó, chờ đến lúc anh trở về từ huyện Thiểm thì lại nói chuyện này cho anh biết.

Còn nữa, cô chắc chắn sẽ trả lại hai tỷ một trăm triệu này cho anh.

Nhìn thấy sắc mặt của cô bối rối, người đàn ông đầu trọc cắm con dao lên trên đầu giường: “Mẹ nó, có phải là mày đang đùa với ông đây không hả?”

“Không có, tôi chỉ là quên mất mật khẩu thẻ mà thôi, để hôm nay tôi đến ngân hàng xin cấp lại mật khẩu, trước ngày mai, tôi sẽ chuyển tiền cho các người, có được không?”

“Cô dựa vào cái gì để chúng tôi tin tưởng cô?”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lấy một cái thẻ đen từ trong túi xách ra: “Chỉ dựa vào nó, có được chưa?”

“Ôi chao, không ngờ tới là người cũng có mặt mũi đó chứ, được rồi, dù sao thì hòa thượng có chạy miếu cũng không chạy được. Bảy giờ sáng ngày mai, chúng tôi chờ lấy tiền.”

Người đàn ông đầu trọc cũng là người biết nhìn hàng, thẻ đen là cái thẻ được sử dụng không giới hạn, đừng nói là hai tỷ một trăm triệu, cho dù là hai mươi mốt tỷ, lấy ra cũng không hề chớp mắt cái nào.

Cô vẫn nên hỏi Thẩm Hoài Dương mật khẩu, Diệp Giai Nhi có chút do dự, có phải là anh đang bận, mà mượn tiền của anh để sử dụng, cô thật sự có hơi xấu hổ.

Nhưng mà sự việc phát triển làm cho cô không có cách nào khác, không gọi điện thoại cũng không có biện pháp nào khác.

Do dự một hồi lâu, rốt cuộc cô mới quyết định gọi điện thoại. Nhìn dãy số, nghĩ đến chuyện mình sắp nói, nhịp tim tăng nhanh.

Điện thoại được kết nối, Diệp Giai Nhi cắn môi suy nghĩ một hồi lâu, lời đến bên miệng lại biến thành cái khác: “Anh ở bên kia vẫn ổn chứ?”

“Gọi điện thoại tới đây cũng chỉ để hỏi câu này thôi à?” Giọng nói của anh cứng ngắc, lạnh lẽo không có nhiệt độ.

Biết rõ là anh ở bên kia bận rất nhiều việc, nhưng mà cô lại vì muốn mượn tiền của anh mà gọi điện thoại đến vào cái lúc không nên nhất, cô cảm thấy mình thật sự sắp hỏng rồi.

Cô khó mà mở miệng, do do dự dự một hồi: “Không phải... là... chuyện là..."

“Tôi không có thời gian để nghe cô nói phải hoặc là không phải, còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho tôi.”

Giọng nói của Thẩm Hoài Dương không còn trầm thấp như thường ngày, mà mang theo vẻ hung dữ, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng.

Sau đó, truyền đến âm thanh cúp máy tút tút tút...

Gương mặt của cô giống như bị người ta đánh một bàn tay rất mạnh, vô cùng đỏ, Diệp Giai Nhi đứng yên ở đó không động đậy.

Lúc nãy, cô đã gom hết tất cả dũng khí mới có thể gọi điện thoại cho anh, mở miệng vay tiền anh.

Mà bây giờ, sau khi anh mở miệng lại nói câu nói đó, cho dù cô có cảm thấy khó khăn tới cỡ nào đi nữa, cô cũng sẽ không nói với anh.

Diệp Giai Nhi cô cũng có sự kiêu ngạo thuộc về riêng mình.

Thu hồi tầm mắt, cô gọi điện thoại cho Thân Nhã hỏi có thể mượn trước hai tỷ một trăm triệu được không, cô có thể viết giấy vay nợ, nhất định sẽ trả lại.

Trần Vu Nhất cũng là người của gia tộc nổi tiếng ở thành phố S, đương nhiên là hai tỷ một trăm triệu triệu không làm khó Thân Nhã được. Nghe xong, cô ta liền đồng ý, nói là ngày hôm sau sẽ chuyển tiền tới cho cô.

Đã giải quyết xong rồi, Diệp Giai Nhi thở phào một hơi.

Lần này, đây là lần đầu tiên, cũng chỉ có một lần cô mở miệng vay tiền người khác.

Thật ra thì da mặt của cô trời sinh đã có hơi mỏng, không thích đi làm phiền người khác, nếu như không phải thật sự không có cách nào, ép cô đến tình trạng này. Cho dù là Thân Nhã, cô cũng sẽ không mở miệng.

Lúc này, Hứa Mẫn Nhu đang nằm ở trên ghế sa lông, đau đến nỗi kêu trời kêu đất, nước mắt rơi xuống.

Lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt của Diệp Giai Nhi không có biểu cảm, cho dù ở đau chết đi nữa cũng đáng đời cô ta, tự làm tự chịu.

Quách Mỹ Ngọc đang cầm máu, nói: “Vẫn nên đến bệnh viện đi, vết thương sâu lắm.”

Diệp Đức Huy không trả lời, ánh mắt lo lắng rơi ở trên người Diệp Giai Nhi: “Hai tỷ một trăm triệu, không phải là một con số nhỏ. Giai Nhi, con..."

“Không có gì đâu, con đã mượn Thân Nhã rồi, cô ấy không thiếu tiền, con có thể từ từ trả lại. Ba, ba đừng lo lắng.”

Diệp Giai Nhi nở nụ cười đánh gãy lời ông: “Sáng ngày mai Thân Nhã sẽ mang tiền đến, không có vấn đề gì đâu, ba cứ yên tâm đi.”

“Lần này may mắn là có Thân Nhã, để ngày mai mẹ làm chút đồ ăn ngon chiêu đãi người ta cho thật tốt, còn khoản tiền hai tỷ một trăm triệu đó, ba cùng mẹ con, có thằng anh khốn nạn của con nữa, phải trả lại cho người ta.”

Diệp Đức Huy thở dài một tiếng, tạo nghiệt mà.

Nghe vậy, ánh mắt của Hứa Mẫn Nhu đảo một vòng, không đồng ý cho lắm mà mở miệng nói: “Thẩm tổng có nhiều tiền như thế, cô là vợ của cậu ta, tiêu tiền của cậu ta cũng là chuyện bình thường thôi mà, cần gì phải mượn bạn của cậu ta chứ?”

Diệp Giai Nhi nhìn cô ta bằng một ánh mắt cảnh cáo, Hứa Mẫn Nhu lập tức khúm núm im lặng.

Xem như là bây giờ cô ta đã biết lòng dạ của con nhỏ này rất ác độc.

Nếu như lúc nãy không phải có ba mẹ mở miệng, chỉ sợ là cho dù ngón tay của cô ta có bị chặt đứt đi nữa, nó cũng sẽ không chớp mắt một cái nào.

Nhưng mà lời nói này của cô ta cũng đâu có sai, Thẩm tổng có bao nhiêu tiền, thân là mợ Thẩm, chỉ cần có hai tỷ một trăm triệu, vậy mà còn phải mượn bạn bè, đầu óc của cô ta bị lừa đá chắc?

“Tôi nói với cô một lần cuối cùng, cô cũng phải nhớ ở trong đầu, tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai.”

Nhìn chằm chằm vào Hứa Mẫn Nhu, Diệp Giai Nhi nói từng câu từng chữ.

“Nếu như cô còn muốn sống những ngày tháng có tay mặc áo, có miệng ăn cơm, vậy thì an phận thủ thường cho tôi đi, nếu như lại xảy ra chuyện nào giống như vậy, cô tự mình gánh vác hậu quả, đừng có nghĩ là có thể tranh thủ được sự đồng tình của bọn họ.

Nội dung phần hiệp nghị lúc nãy là cô đồng ý cắt đứt mối quan hệ với ba người chúng tôi, từ nay không dây dưa với nhau, chỉ cần cô bước vào trong này một bước, bảo vệ cư xá sẽ cưỡng ép đuổi cô ra khỏi nơi này. Cô gây chuyện cũng được, sau đó, cảnh sát sẽ lấy danh nghĩa quấy rối mà đưa cô vào trong đồn cảnh sát.

Nếu như cô cứ làm ồn không chịu dừng, không sao hết, tôi có thể giao phần hiệp nghị này cho tòa án, để tòa án kết thúc nó một lần. Cô muốn sống yên ổn, hay là muốn rời khỏi nơi này, cho tôi một đáp án.”

Giọng nói của cô lạnh lẽo, khí thế kinh người, đúng là Hứa Mẫn Nhu đã bị hoảng sợ, ném ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc.

Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc đã hoàn toàn thất vọng với cô ta, cũng biết là liên lụy đến Diệp Giai Nhi, lúc này, không nhìn cô ta, cũng không nói lời nào.

Diệp Giai Nhi vỗ tay lên bàn: “Tôi đang hỏi cô đó, cô nhìn bọn họ làm cái gì?”

Bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho giật mình kêu thành tiếng, thân thể của Hứa Mẫn Nhu run rẩy, giọng nói nhỏ giống y như là tiếng muỗi kêu: “Sống yên ổn.”

“Nói lớn một chút, tôi nghe không rõ.”

“Muốn sống yên ổn.” Hứa Mẫn Nhu nói lớn hơn.

“Lần này tôi nói được thì làm được, cho nên, tốt nhất đừng có thử chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi.”

Ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện.

Thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương dựa trước cửa sổ, áo khoác màu đen ở trên người đã có nếp nhăn.

Đường cong trên mặt anh vừa lạnh lẽo lại cứng rắn, trong đôi mắt thâm thúy đỏ ngầu, còn kèm theo tơ máu.

Nhưng mà cho dù chật vật như thế, vẫn không ảnh hưởng đến sự tuấn tú của anh, ngược lại còn có vẻ đẹp trai lộn xộn.

Đi máy bay từ Kinh Đô đến thành phố S, sau đó lại lái xe từ thành phố S đến huyện Thiểm.

Mà sau khi anh đến huyện Thiểm, Thẩm Hải Băng vẫn còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Thư ký ở bên cạnh nói lúc động đất xảy ra, trợ lý Thẩm vì cứu một đứa bé vừa mới ra đời mà chạy vào trong căn phòng bị sụp đổ.

Lúc ôm đứa nhỏ ra ngoài, căn nhà đột nhiên sụp đổ, vừa vặn đập lên trên người của trợ lý Thẩm.

Ha, cô ấy lại giúp người làm niềm vui, ngay cả mạng mình cũng không cần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.