Khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, Thẩm Hoài Dương nhắm chặt mắt lại, tối đen như muốn xóa sạch mọi thứ, anh thật sự hận không thể bóp chết cô ta.
Ánh mắt nhìn thoáng qua cái điện thoại tùy ý ném trên ghế dài, anh nhớ tới cuộc điện thoại vừa mới gọi tới hồi lúc nãy, hiếm khi cô do dự như thế, muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Hải Băng vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại, tâm trạng của anh xấu đến cực hạn.
Mà cô lại liên tục gọi điện thoại tới vào thời gian không thích hợp như vậy, rốt cuộc cũng đã làm con giận trong lòng của anh bùng phát, giọng điệu không khỏi hung dữ.
Cầm điện thoại lên, bàn tay với khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Dương vuốt nhẹ một hồi lâu trên hai chữ mợ Thẩm, đến cuối cùng, anh cũng không gọi qua.
Nâng mắt nhìn lên, anh nheo mắt lại nhìn cửa phòng bệnh, đôi tay bực bội kéo cái cà vạt ở trên cổ, chờ đợi...
...
Cô bước vào trong phòng khách nhà họ Thẩm liền nhìn thấy Tô Tình và Trạch Hy đang ở trên ghế sa lông.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Tô Tình lãnh đạm quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Trở về từ lúc nào?”
“Sáng hôm nay, thưa mẹ.” Diệp Giai Nhi nói.
“Vậy Hoài Dương đâu rồi, đến công ty rồi hả?”
“Không có đến công ty, anh ấy trực tiếp đến huyện Thiểm từ Kinh Đô, nói là có chuyện quan trọng..."
Nhưng mà còn chưa đợi Diệp Giai Nhi nói hết lời, hàng lông mày xinh đẹp của Tô Tình đã nhíu lại, đứng phắt dậy từ trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm vào cô: “Con nói là Hoài Dương đi đâu rồi?”
Diệp Giai Nhi không hiểu tại sao cảm xúc của bà ta đột nhiên lại kích động như thế, nhưng mà vẫn trả lời thành thật: “Huyện Thiểm.”
Hô hấp có chút vội vã- Tô Tình hỏi: “Đi từ lúc nào?”
“Mười giờ tối ngày hôm qua.”
Giọng nói của Tô Tình trở nên lạnh lẽo: “Tại sao con lại không ngăn cản thằng bé?”
"...” Lông mày của Diệp Giai Nhi khẽ chuyển, không trả lời, cô cản như thế nào được chứ? Còn nữa, có thể ngăn cản được à?
"Mẹ, sao mẹ lại nỏi giận với chị dâu, chuyện mà anh trai muốn làm, ai có thể ngăn cản được?" Thẩm Trạch Hy bất mãn nói, nói đỡ cho Diệp Giai Nhi.
Hiển nhiên lúc này Tô Tình không có tâm trạng để ý tới cô, lấy điện thoại di động ra vừa đi vào trong phòng bếp, vừa bấm điện thoại.
Bên kia vừa mới được kết nối, Tô Tình liền hỏi ngay: “Thẩm tổng thật sự không có chuyện gì à?”
“Dạ thưa bà chủ, còn đang chỉ huy công việc cứu viện, chắc là bà cũng đã nhìn thấy trên tivi rồi, bà cứ yên tâm đi.” Là thư ký của Thẩm Thiên Canh.
“Vậy tôi thuận tiện hỏi một chút, có nhân viên làm việc nào bị thương không?” Bà ta không chỉ mặt gọi tên, mà là hỏi uyển chuyển.
Suy nghĩ một lúc, thư ký bên nói chi tiết: “Thư ký Thẩm vừa mới được điều đến từ thành phố S bị thương nặng, bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, chưa tỉnh lại.”
Trái tim run lên, Tô Tình cúp điện thoại, suy đoán của bà ta không sai, Hoài Dương đến huyện Thiểm chắc chắn là đi xem Thẩm Hải Băng.
Không được, bà ta không thể để mặc cho chuyện này xảy ra như thế được.
Hoài Dương tuyệt đối không thể ở riêng với Thẩm Hải Băng, bà ta sợ là chuyện cũ lại tái hiện.
Đi vào trong phòng khách, bà ta nhìn Diệp Giai Nhi đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt khẽ động, trong mắt lóe lên một ánh sáng, bà ta nói: “Giai Nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ mẹ.” Diệp Giai Nhi đáp lời, cô cũng thấy thái độ của Tô Tình có hơi thay đổi, hình như là trở nên dịu dàng hơn.
“Mẹ phải xử lý chuyện quyên góp tiền với chuyện của nhà họ Thẩm, ba con và Hoài Dương thì đang ở huyện Thiểm, ở bên cạnh không có ai chăm sóc bọn họ, mẹ không yên lòng cho lắm. Không phải là bây giờ con cũng đang rảnh rỗi đó à, con có thể đến đó chăm sóc bọn họ giúp cho mẹ được không?”
Diệp Giai Nhi vẫn không nói gì, Thẩm Trạch Hy cứng ngắc mở miệng phản đối mãnh liệt: “Không được đâu, bây giờ chị dâu còn đang mang thai, ở bên kia vừa mới động đất xong, làm sao phụ nữ mang thai có thể đến đó được chứ?”
“Không phải là chưa đến hai tháng à, bụng vẫn còn chưa lộ ra, cho nên không ảnh hưởng gì đâu. Ba con với Hoài Dương đều là đàn ông, ở bên kia còn không có người nào giặt quần áo, Hoài Dương lại có bệnh thích sạch sẽ. Con nói thử xem, làm sao mẹ có thể yên tâm đây?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không từ chối mà là gật đầu: “Được rồi, mẹ, ngày mai con sẽ đến đó.”
Ở nhà họ Thẩm cũng không làm gì, ở huyện Thiểm lại xảy ra động đất, cô đến đó có thể giúp gì thì giúp đó.
Giống như Tô Tình đã nói, mới có hai tháng, bụng cũng chưa lộ ra, làm cái gì cũng không ảnh hưởng.
Thẩm Trạch Hy nhìn cô, tỏ thái độ: “Ngày mai con cùng đi với chị dâu.”
“Con đi qua đó xem náo nhiệt hả?” Tô Tình nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Chị dâu là phụ nữ, một thân một mình đi đến huyện Thiểm, con không yên tâm, con đi cùng với chị ấy, có thể chăm sóc cho chị ấy.” Trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Trạch Hy viết đầy vẻ nghiêm túc, ngay cả cặp mắt đào hoa cà lơ phất phơ như thường ngày cũng đã trở nên nghiêm chỉnh.
Không lay chuyển được cậu ta, Tô Tình đành phải đồng ý: “Hiện tại đường bay vẫn còn chưa hoạt động lại, ngày mai để tài xế đưa bọn con đi đi.”
Buổi tối, Diệp Giai Nhi sắp xếp vali, cũng không biết là đến huyện Thiểm ở bao lâu, cái nào cần mang thì phải mang theo.
Ở bên kia vừa mới kết thúc cơn động đất, chắc chắn là vật tư thiếu thốn, nếu đã có xe, lúc đến đó cũng có thể để đồ ăn ở phía sau xe, thuận tiện mang theo.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã thức dậy sớm, sắc trời vẫn còn chưa sáng, cô muốn về nhà một chuyến, giải quyết chuyện hai tỷ một trăm triệu ấy cho rồi.
Quả nhiên là Thân Nhã đến rất sớm, cô vừa mới đến ngoài cư xá thì đã nhìn thấy xe của cô ta đậu ở đó.
Không hỏi gì nhiều, Thân Nhã trực tiếp đưa túi tiền cho cô, còn hỏi: “Có đủ không vậy, không đủ thì để tớ đi ngân hàng rút tiền cho cô..."
“Đủ rồi, nhưng mà số tiền này tớ không thể trả ngay được, chỉ có thể trả từ từ cho cậu thôi.” Diệp Giai Nhi nhẹ giọng nói.
“Giữa chúng ta còn nói mấy lời như vậy nữa, không cảm thấy khách khí hả?” Thân Nhã giận dỗi vỗ vai cô: “Bạn bè mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, nếu như có một ngày nào đó tớ gặp khó khăn, cô có giúp tớ không?”
Không hề do dự, cô trả lời: “Giúp chứ.”
“Chẳng phải vậy là được rồi à, nhanh cầm lấy đi, tớ còn phải về nhà chăm sóc cho mẹ của Trần Vu Nhất cùng với anh ấy.” Thân Nhã tùy tiện nói.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi chọc chọc cô ta: “Có thể nào thục nữ một chút được không hả.”
“Bắt đầu từ khi tớ theo đuổi Trần Vu Nhất giống như là mèo đuổi chuột, hai chữ thục nữ này đã hoàn toàn tách biệt với tớ rồi, đã từ rất lâu, tớ không biết thục nữ là mùi vị gì. Thôi không dài dòng nữa, đi nha.”
Gật đầu, cô không yên lòng mà nhắc nhở: “Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
Đáp lại một tiếng, Thân Nhã lắc cái chìa khóa ở trong tay.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, cô và Thẩm Trạch Hy ngồi xe đến huyện Thiểm từ thành phố S, đến huyện Thiểm phải lái xe năm tiếng đồng hồ.
Lúc đầu, Diệp Giai Nhi không có cảm giác gì, sau khi ngồi được ba tiếng, cô liền không được bình thường, cũng thấy vô cùng buồn nôn.
Cô chưa từng bị say xe, hiển nhiên là bởi vì mang thai, cho nên mới có thể bị như vậy.
Thẩm Trạch Hy kêu tài xế hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi vào.
Một hồi lâu, cảm giác buồn nôn và váng đầu mới biến mất, mà sắc mặt của cô lại trở nên tái nhợt.
Vừa đau lòng vừa lo lắng, Thẩm Trạch Hy kêu tài xế dừng xe lại nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi.
Diệp Giai Nhi cứ nhất định không chịu, dựa theo tốc độ bình thường, đến huyện Thiểm trời đã tối đen, không thể tiếp tục dừng lại.
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy lại phải nghe lời cô, tiếp tục lên đường.
Đường có hơi xóc nảy, thời gian dần trôi qua, Diệp Giai Nhi có chút buồn ngủ, đầu chậm rãi ngã vào cửa sổ ở bên cạnh, ngủ thiếp đi.
Cũng chỉ có lúc này, Thẩm Trạch Hy mới có thể để mình nhìn kỹ cô một cách trần trụi như thế.
Ở nhà họ Thẩm, cô là chị dâu của cậu ta, ở trường học, cô là giáo viên của cậu ta, chỉ có hiện tại, cô mới là Diệp Giai Nhi, mà cậu ta là Thẩm Trạch Hy.