Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 54: Chương 54: Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến




Gò má của cô đỏ lên, làn da càng tinh tế, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, lông mi cong vuốt thật dài, giống như là một cánh quạt nhỏ lướt qua trái tim của anh ta.

Mùi cam dễ ngửi thoáng bay qua, anh ta hít sâu hai hơi.

Có vẻ như là cô ngủ rất sâu, nhưng mà lại cảm thấy không thoải mái, trong lúc vô thức, lông mày có hơi nhăn lại.

Thẩm Trạch Hy yên lặng nhìn một hồi, bàn tay cẩn thận di chuyển đến gần người cô, để đầu của cô dựa lên trên vai mình. Động tác của cậu ta rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, sợ là đánh thức cô dậy.

Cho dù là cả người cô đều dựa ở trên người cậu ta, nhưng mà Thẩm Trạch Hy chưa từng cảm thấy nặng nề, chỉ có điều là trái tim rung động.

Nếu như đoạn đường này không có điểm cuối cùng, vậy thì tốt biết bao nhiêu, cậu ta đã có thể hoàn thành được mong muốn trong lòng mình.

...

Bác sĩ trưởng bước ra từ trong phòng cấp cứu đặc biệt, vẻ mặt vui mừng: “Thẩm tổng, trợ lý Thẩm đã tỉnh dậy rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, nhanh chóng đứng thẳng người, đôi môi mỏng khẽ động: “Tình huống hiện tại của cô ấy như thế nào?”

Đã hai ngày rồi không chợp mắt, giọng nói khàn như tiếng mộc đàn, xèn xẹt, nhưng mà lại gợi cảm vô cùng.

“Tình huống rất tốt, nhưng mà cô ấy bị thương chân và đầu, cho nên cần phải cẩn thận một chút, quan trọng nhất chính là cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Ừm, biết rồi." Thẩm Hoài Dương nặng nề gật đầu.

Bác sĩ đi khỏi, anh đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào trong, Thẩm Hải Băng ở trên giường đã mở mắt, chỉ là sắc mặt tái nhợt không có màu máu.

Nhìn thấy Thẩm Hoài Dương xuất hiện trước mắt mình, trong nháy mắt Thẩm Hải Băng hoàn toàn khựng lại, kinh ngạc nhìn anh.

Lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương đều là sự lạnh lẽo, không có cảm xúc dao động.

Đôi môi của cô ta khô khốc, hơi rát, chậm rãi mở miệng nói: “Sao cậu lại đến đây?”

“Tại sao tôi lại không thể đến đây.” Anh lạnh lùng hỏi lại.

“Cậu không sao đó chứ, ở đây vừa mới kết thúc trận động đất, nói không chừng còn có dư chấn, không an toàn..." Thẩm Hải Băng nhẹ giọng ho khan.

Đôi mắt đỏ ngầu bao phủ cô ta ở bên trong, Thẩm Hoài Dương châm chọc: “Cô còn biết là không an toàn.”

Giọng nói hơi dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào cô ta, chỉ hận không thể bóp chết cô ta, âm thanh lại trở nên tàn nhẫn.

“Tôi đến đây xem xem mạng của cô cứng đến cỡ nào, xem xem cô có chết ở đây không. Thẩm Hải Băng, cô giỏi quá nhỉ, hửm?” . ngôn tình hài

Thân thể khẽ run lên, Thẩm Hải Băng có hơi sợ ánh mắt của anh.

Cổ họng khô khốc như muốn bốc cháy, nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn anh, di chuyển chủ đề: “Tôi khát..."

Cô ta rất mâu thuẫn, lúc anh gọi cô ta là cô, cô ta khó chịu muốn để anh gọi là Thẩm Hải Băng...

Mà lúc anh gọi là Thẩm Hải Băng, cô ta lại sợ là trái tim của mình lại dao động...

Nghe vậy, anh lạnh lùng nhìn cô ta vài lần, quay người lại bước ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hải Băng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, lúc anh bước ra khỏi phòng, nhẹ giọng nói một câu: “Sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên có thể nhìn thấy lại là cậu, thật sự rất tốt..."

Bước chân dừng lại trong chốc lát, nhưng mà anh không nói tiếng nào, cũng không quay đầu lại, sau đó tiếp tục nhanh chân đi thẳng ra phía trước.

Lúc này, y tá đi vào đổi thuốc, là một cô y tá khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, rất hoạt bát, trẻ trung.

“Số của trợ lý Thẩm thật là tốt, làm người ta ghen tị muốn chết.”

Thẩm Hải Băng nở một nụ cười, cảm giác đau đớn làm cho cô ta nói chuyện có hơi khó khăn: “Ghen tị tôi nằm ở trên giường như thế hả?”

“Đương nhiên là không phải rồi, mà là cái người đàn ông giống như người mẫu vừa mới bước ra ngoài đó.”

Trong mắt và trong lời nói của y tá đều là sự ngưỡng mộ: “Anh ta đối xử với trợ lí Thẩm thật là tốt, bắt đầu kể từ khi trợ lý Thẩm vào trong phòng cấp cứu, anh ta vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài. Trợ lý Thẩm hôn mê hai ngày, anh ta cũng trông chừng hai ngày, ngay cả mắt cũng không nhắm. Ghen tị quá đi thôi, lúc nào tôi mới có thể tìm được một người bạn trai như vậy đây.”

Người thì đẹp trai, dáng người giống như người mẫu, quan trọng đó chính là đối xử với bạn gái tốt như thế, làm sao có thể không làm cho người ta ngưỡng mộ được chứ?

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng hoàn toàn giật mình, suy nghĩ ở trong lòng lăn lộn giống như là nước ở trong hồ đập vào bờ.

Cô ta hôn mê hai ngày, mà anh trông chừng cô ta hai ngày.

Nếu như nói lúc vừa mới trở về từ nước Mỹ, cô ta không nhìn thấu cảm giác của anh đối với cô ta, nhưng mà hiện tại cô ta biết rõ ràng.

Anh vẫn còn yêu cô ta...

Mà bắt đầu từ lúc cô ta mất đi ý thức, trong đầu của cô ta đều là hình bóng của anh, vô cùng nhớ anh.

Đổi thuốc một chút, y tá liền ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hải Băng, hô hấp của cô ta quanh quẩn trong không khí.

Lúc này, cô ta có hơi sợ hãi, dường như trái tim đã không thể kiểm soát được.

Tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Hoài Dương bưng một ly nước ấm đi vào, mặt không biểu cảm đứng ở bên giường, từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc.

Sau đó, bàn tay của anh cầm lấy tăm bông, thấm ướt tăm bông rồi lại thoa vào môi của cô ta.

Bác sĩ nói là bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, không thể uống nước, cho nên chỉ có thể dùng loại phương pháp này để giảm đi cảm giác khô khốc và khát nước.

Ánh mắt rơi trên mặt anh, Thẩm Hải Băng nhỏ giọng nói: “Cậu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Không để ý đến cô ta, dường như là Thẩm Hoài Dương không nghe thấy.

“Cậu đang tức giận hả? Lúc đó đứa nhỏ khóc ở trong phòng, tôi nghe thấy rất rõ, không có cách nào không quan tâm đến đứa bé.”

“Tại sao tôi lại phải tức giận? Đây là chuyện của cô, không có liên quan gì tới tôi.” Giọng nói của anh rất lạnh nhạt.

“Hoài Dương, cậu có thể di chuyển cái khay một chút được không, chân của tôi đau.” Thẩm Hải Băng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cười lạnh, đôi môi của Thẩm Hoài Dương cử động, lạnh lùng nói: “Cô còn biết đau nữa hả, tôi tưởng là trợ lý Thẩm vĩ đại đến nỗi không cảm nhận được cái gì, không ngờ tới còn biết đau..."

Nghe thấy lời nói châm chọc, trong lòng của Thẩm Hải Băng lại cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc.

Anh quan tâm cô, cho nên mới có thể nói chuyện lạnh nhạt như thế, cố ý khiêu khích cô, đây cũng chính là tính cách của anh.

“Tôi là người có cảm xúc, đương nhiên có thể cảm nhận được cơn đau rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”

Ngẩng đầu lên quét nhìn cô ta, anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Tùy cô..."

Trong căn phòng truyền đến tiếng hít thở của hai người, Thẩm Hải Băng lại rất thích cảm giác yên tĩnh như thế này, vô tình hay cố ý đều sẽ dừng ở trên người anh.

Thời gian như trở về ba năm trước, lúc đó bọn họ cũng là như thế này.

Có đều cảm giác yên lặng như thế này duy trì không quá lâu.

Lúc Thẩm Trạch Hy và Diệp Giai Nhi đẩy cửa phòng bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Nhìn thấy hai người bọn họ, trong đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương không khỏi có vài phần kinh ngạc, anh nhìn Thẩm Trạch Hy: “Sao hai người lại đến đây?”

“Mẹ kêu em với chị dâu đến đây, nói là để chăm sóc cho mọi người.” Thẩm Trạch Hy nói, ánh mắt quét nhìn bàn tay của anh cả.

Thẩm Hải Băng ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nhìn Diệp Giai Nhi: “Giai Nhi cũng đến rồi đó à, có thể làm phiền Giai Nhi giúp cô một chuyện được không? Dùng tăm bông thấm môi giúp cho cô, Hoài Dương là đàn ông, làm việc có hơi vụng về.”

Cảm giác hạnh phúc lúc nãy giống như là trộm được, lúc nhìn thấy Diệp Giai Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô ta có một loại cảm giác bị bắt tại trận.

“Được.” Diệp Giai Nhi nở nụ cười, mở miệng đáp lại, đi qua, trực tiếp nhận lấy nước và tăm bông ở trong tay của Thẩm Hoài Dương, khóe mắt không thèm nhìn anh.

Mà là nói chuyện với Thẩm Hải Băng: “Có phải là vết thương của cô rất nặng không?”

“Chân có hơi nặng, những chỗ khác vẫn ổn.”

“Vậy là được rồi, lúc cháu và Trạch Hy đến đây, có nghe nói là đứa bé mà cô cứu không bị thương gì hết, lúc này đã ngủ rồi.”

“Vậy thì tốt quá, cô cũng yên lòng.” Thẩm Hải Băng thở phào một hơi.

Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn Diệp Giai Nhi, ánh mắt từ từ tối hơn.

“Phòng ở không còn nhiều cho lắm, tối nay mọi người cứ ngủ ở bên kia, chỉ có điều là không thể ngủ quá sâu, bởi vì nói không chừng là dư chấn có thể xuất hiện, cảnh giác một chút..."

Thẩm Hải Băng không yên lòng nói với mấy người bọn họ, ngủ lâu như thế, cô ta cũng không biết có mấy lần dư chấn xảy ra.

Nhưng mà mỗi một lần dư chấn đều không thể xem thường, nhất là lúc tối, bởi vì khi đó mọi người đều đang ngủ say.

“Cô, bọn cháu biết rồi, cô vừa mới tỉnh lại, ít nói chuyện đi.” Thẩm Trạch Hy nói.

“... được rồi, nói tóm lại là mọi người phải chú ý một chút.” Thẩm Hải Băng ho nhẹ một tiếng, có thể nghe ra được sức khỏe của cô ta vô cùng yếu ớt.

Mấy người bọn họ vẫn còn đang nói chuyện, Thẩm Thiên Canh đã bước vào, ở phía sau là thư ký.

“Ba.” Thẩm Hoài Dương khẽ cử động môi, thờ ơ chào hỏi.

Thẩm Trạch Hy bước qua, trực tiếp đưa tay khoác lên vai của Thẩm Thiên Canh: “Ba ơi, lâu ngày không gặp, ba vẫn đẹp trai phong độ như cũ.”

“Lâu ngày không gặp, cái bệnh giỡn hớt của thằng nhóc này vẫn không hề đổi chút nào, nhìn anh trai của con đi, trầm ổn biết bao nhiêu.”

“Ở trong nhà có một người trầm ổn là được rồi, nếu như hai người đều trầm ổn, chả phải là sẽ ngột ngạt muốn chết hả?” Thẩm Trạch Hy xem thường mà lắc đầu.

Bất đắc dĩ cười một tiếng, ánh mắt của Thẩm Thiên Canh rơi ở trên người Diệp Giai Nhi, đánh giá cô vài lần: “Cô gái này là?”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi hơi cắn môi, cô suy nghĩ rốt cuộc mình phải trả lời như thế nào mới được đây.

Cũng không thể trực tiếp mở miệng nói thưa ba, con là con dâu của ba, đúng không?

Còn đang do dự, Thẩm Hoài Dương quét mắt nhìn tới, giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Diệp Giai Nhi, là vợ của con, con dâu của ba.”

Nhìn Diệp Giai Nhi, Thẩm Thiên Canh nhiệt tình cười một tiếng: “Xem ra là lời nói lúc nãy của ba hơi kỳ quái rồi.”

Cũng không biết phải trả lời như thế nào, Diệp Giai Nhi dứt khoát im lặng, chỉ là cười nhẹ, cô có thể nhìn ra thái độ của Thẩm Thiên Canh đối với cô không phải là thích, nhưng mà cũng không tới mức chán ghét.

“Anh, tình huống hiện tại như thế nào rồi, vật tư, cứu viện, đều đã vào vị trí hết chưa?” Thẩm Hải Băng nói.

Trong nháy mắt, biểu cảm của Thẩm Thiên Canh trở nên nghiêm túc, ông ta nặng nề nói: “Vật tư đã đến được một phần rồi, nhưng mà căn bản vẫn còn chưa đủ, còn quân cứu viện cũng đã đến nơi rồi. Sức khỏe của em vẫn còn chưa hồi phục, đừng có nghĩ nhiều như vậy nữa, những chuyện này đã có người phụ trách.”

Vừa mới nói xong, ông ta lại nói tiếp: “Còn có mấy căn phòng trống, một lát nữa để Tiểu Trương đưa bọn con đến đó, ba chỉ có thể nhín chút thời gian đến đây xem một chút, đi trước đây.”

Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy tiễn ông ta ra khỏi phòng bệnh.

Mấy người bọn họ lại ở trong phòng bệnh một hồi lâu, Diệp Giai Nhi còn đút cho Thẩm Hải Băng ăn một chút cháo, lại lau mặt giúp cho cô ta.

Đợi đến khi Thẩm Hải Băng ngủ say, bọn họ mới đi theo trợ lý Tiểu Trương vẫn luôn chờ đợi bọn họ.

Nơi ở cách với bệnh viện khoảng chừng mười phút, rất nhanh liền đến nơi, căn phòng đơn giản sạch sẽ, phòng bếp, phòng vệ sinh, cái nào cần có cũng đều có.

Nhưng có lẽ là bởi vì bị động đất, ở trong phòng vẫn không đủ ấm cho lắm, rất là lạnh.

Rót một ly nước ấm, Diệp Giai Nhi nắm ở trong tay, nhiệt độ từ trong ly truyền ra ngoài, lòng bàn tay của cô cũng ấm áp hơn.

Cởi áo khoác để qua một bên, Thẩm Hoài Dương ngồi ở bên giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm.

Hai ngày nay không chợp mắt, lúc này, cảm thấy đầu có hơi đau.

Diệp Giai Nhi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu cùng với sắc mặt mệt mỏi của anh: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.