“Đi đâu vậy?” Anh nâng mắt lên, lông mày hơi nhíu lại, lời nói thoát ra khỏi đôi môi một cách rất tự nhiên.
“Đi đến phòng của Trạch Hy, vali vẫn còn đang để ở trong phòng của cậu ấy, anh nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa tôi sẽ về.”
Vừa nói xong, còn chưa đợi anh đáp lời, Diệp Giai Nhi đã cầm ly nước ở trong tay đi ra khỏi phòng.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt đang nheo lại từ từ trở nên tối hơn.
Ở một bên khác.
Thẩm Trạch Hy đang nằm ở trên giường, không cảm thấy buồn ngủ, trong hơi thở dường như vẫn còn thoang thoảng mùi quýt thuộc về cô, tươi mát như thế, dễ ngửi như thế.
Sau đó, trong đầu dần dần hiện ra gương mặt trắng nõn, cánh môi đỏ tươi cùng với hơi thở vuốt ve cần cổ của cậu ta, ấm áp, hơi ngứa.
Hai mươi tuổi, chính là độ tuổi huyết khí dương cương, khí huyết tràn trề.
Đưa tay ra, cậu ta hung hăng gõ vào đầu của mình. Cô ấy là chị dâu của cậu ta, làm sao cậu ta có thể có suy nghĩ hèn hạ như thế.
Lúc đang ảo não, cửa phòng đột nhiên lại bị đẩy ra, Diệp Giai Nhi bước vào.
Nhìn sang một cái, Thẩm Trạch Hy hốt hoảng thiếu chút nữa là đã té xuống từ trên giường, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô.
“Trạch Hy còn chưa ngủ nữa hả?” Cô không để ý đến sự khác thường của cậu ta, chỉ là mở miệng nói: “Tôi thấy cửa phòng cậu mở ra, cho nên mới đẩy cửa ra bước vào, có ảnh hưởng đến cậu không vậy?”
“Không có... không có...” Đầu lưỡi của Thẩm Trạch Hy không kiềm chế được mà thắt nút, cảnh tượng lúc nãy, chắc là cô không nhìn thấy, anh ta âm thầm suy đoán ở trong lòng.
“Tôi đến đây lấy vali.” Cô chỉ tay vào cái vali đặt ở trong góc giường, như là nghĩ đến cái gì đó, bước chân hơi dừng lại: “À đúng rồi, Trạch Hy, năm nay cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Đối với vấn đề này, trong lòng của cô vẫn luôn rất tò mò.
“Ba mươi mốt tuổi, lớn hơn anh trai một tuổi, nhưng mà cô là được nhận nuôi.”
Nghe nói vậy, chân mày của Diệp Giai Nhi cau lại, còn có sự thật như thế này nữa à, cô hơi kinh ngạc: “Nhận nuôi hả?”
“Đúng vậy.” Thẩm Trạch Hy không hề che giấu, cậu ta cảm thấy có một số việc vẫn nên để cho cô biết mới tương đối tốt hơn.
Gật đầu, Diệp Giai Nhi không tiếp tục hỏi thêm cái gì nữa, còn nói: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
Thẩm Trạch Hy vẫn nhìn bóng lưng của cô, đợi đến lúc cô sắp đi ra khỏi phòng, cậu ta đột nhiên nói: “Chị có yêu anh ấy không?”
Bước chân hơi dừng lại, Diệp Giai Nhi đứng yên tại chỗ.
“Nếu như trước đó bởi vì đứa nhỏ nên mới lựa chọn kết hôn với anh trai của em, vậy thì bây giờ?”
Xoay người lại, cô cười một tiếng, đùa giỡn nói: “Biết nhiều như vậy làm cái gì, đi ngủ đi kìa, ngủ ngon.”
Vừa mới nói xong, cô khép cửa phòng lại, đi ra ngoài.
Về đến phòng, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương còn chưa ngủ, cái chăn đắp ở trên eo, nửa người trên tùy ý dựa lên trên giường.
Nhìn cô bước tới, đôi mắt anh u ám, đôi môi mỏng khẽ động: “Trạch Hy ngủ chưa?”
“Còn chưa ngủ, để tôi sắp xếp đồ cái đã.”
Lúc nói chuyện, cô ngồi xổm trên mặt đất, mở vali ra. Thật ra thì cũng không mang theo cái gì hết, chỉ có mấy bộ quần áo dày mà thôi.
Thẩm Hoài Dương nhìn bóng lưng của cô, lúc nãy, sau khi cô đi khỏi, anh cảm thấy không buồn ngủ, lúc này nghe thấy âm thanh lách cách, anh híp mắt lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi sắp xếp vali xong, ở phía sau không có âm thanh gì hết, cô kinh ngạc quay người lại, phát hiện anh đã ngủ say.
Nhìn qua bên giường, trong lúc vô tình nhìn thấy quần áo của anh đặt ở đó, ánh mắt Diệp Giai Nhi khẽ chuyển động, nhẹ nhàng bước qua cầm quần áo lên rồi đi vào trong nhà vệ sinh.
Vẫn may, mặc dù là trong nhà vệ sinh không có nước nóng, nhưng mà nước lạnh vẫn có đủ.
Mở vòi hoa sen, đổ đầy nước, sau đó bỏ áo khoác, áo sơ mi cùng với quần tây của anh vào trong, rải bột giặt lên nhẹ nhàng giặt.
Nước có hơi lạnh, để tay vào trong lạnh tới nổi thiếu chút nữa là đóng băng, nhưng mà từ từ đã dịu hơn rất nhiều.
Ở bên cạnh có máy giặt, cô vắt nước cho quần áo rất lâu, bởi vì áo khoác tương đối dày và nặng, nếu không, chỉ sợ là sáng ngày mai quần áo vẫn còn bị ẩm ướt.
Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi, cô mới leo lên giường.
Vốn dĩ vẫn còn lo lắng không khí không ấm áp, ở trong chăn sẽ rất lạnh, ngược lại là cô đã suy nghĩ nhiều rồi. Thân thể của anh giống như là một cái lò sưởi, ổ chăn rất ấm.
Giày vò cả một đường, lại còn bị say xe, lúc này nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ ập tới, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người đang quanh quẩn, quấn quýt với nhau...
Sáng hôm sau.
Thẩm Hoài Dương dậy trước, anh nheo mắt nhìn xuống, liền nhìn thấy cô gái đang rúc vào trong ngực mình.
Hình như là cô rất sợ lạnh, thân thể co lại thành một cục, cô theo bản năng rúc vào bên cạnh anh, thậm chí là hai tay còn ôm lấy eo của anh, gương mặt trắng nõn đỏ hồng, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhẹ.
Anh nhíu mày, đôi môi mỏng hơi cong lên, lấy tay của cô ra, bước xuống giường.
Vừa nhìn liền thấy được quần áo đang treo trên ban công, lúc này đang đung đưa theo gió.
Đôi chân dài bước đi, anh đi qua cầm lấy quần áo xuống, quần áo không bị ẩm ướt, sạch sẽ, nhẹ nhàng, còn tản ra mùi hương thơm ngát.
Cơ mặt khẽ chuyển động, đôi mắt cùng với sắc mặt của Thẩm Hoài Dương trở nên dịu dàng hơn, đôi môi mỏng cũng theo đó mà có một độ cong nhẹ.
Diệp Giai Nhi bị lạnh phải tỉnh dậy, ngủ một hồi, ổ chăn càng ngày càng lạnh, cô mở to mắt, bóng dáng ở bên cạnh đã không có ở đây.
Chống đỡ thân thể ngồi dậy từ trên giường, cô mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt đều là dùng nước lạnh, trong nháy mắt cô run rẩy hết cả người, bị cảm giác lạnh lẽo làm cho tỉnh táo hoàn toàn.
Ra khỏi nhà vệ sinh, lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trước bàn, trước mặt có đặt hai tô mì tôm. Nhìn thấy cô bước tới, anh nâng mắt lên, gõ nhẹ cái bàn, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ăn sáng đi.”
Nói xong, Diệp Giai Nhi ngồi xuống, ánh mắt rơi trên người anh, nhìn anh dùng bữa chậm rãi mà ưu nhã.
Nhún nhún vai, cô không nghĩ là anh cũng biết ăn mì tôm.
Dường như là nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Không muốn ăn mì tôm hả? Ở đây không có đồ khác có thể ăn đâu, chấp nhận một chút đi.”
Hai chữ chấp nhận thoát ra từ trong miệng của anh, vậy mà lại cảm thấy có hơi dao động.
Ngồi thẳng người, Diệp Giai Nhi lắc đầu cười một tiếng: “Tôi còn tưởng người không quen ăn mì tôm chính là anh Thẩm đó.”
“Thay đổi khẩu vị cũng không tệ.” Anh nhíu mày, húp hết nước mì tôm, đôi môi mỏng dính một chút nước mì, có thể nói là gợi cảm nói không nên lời.
Sau khi ăn sáng xong, hai người liền đến bệnh viện, mà Thẩm Trạch Hy đã có mặt trong phòng bệnh từ sớm, nói nói cười cười, chọc cho Thẩm Hải Băng cười mãi không dứt.
“Chỉ cần một mình Giai Nhi ở đây với cô là được rồi, bọn cháu đi giúp đỡ đi.” Thẩm Hải Băng dịu dàng nói: “Lúc này, ở bên ngoài đang rất cần sự trợ giúp bọn cháu, có nhiều người ở đây cũng vô dụng thôi, đều đi hết đi.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi ở trên người Diệp Giai Nhi: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Giai Nhi gật đầu.
Sau khi hai người đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại có hai người, bầu không khí có chút xấu hổ và trầm mặc.
Dù sao thì Diệp Giai Nhi và Thẩm Hải Băng cũng chỉ mới gặp nhau có mấy lần, còn chưa nói chuyện với nhau được mấy ngày, cảm thấy xấu hổ cũng là chuyện bình thường.