Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 221: Chương 221: Đúng là tôi cảm thấy hổ thẹn với cô




Sau khi biết cô trở về Tân Hải, anh liền đứng ngồi không yên, nhất là khi nghĩ đến cô với Điền Quốc Gia ở riêng với nhau, cảm giác không thoải mái liền tăng lên gấp đôi.

Thẩm Hải Băng mặc áo ngủ, vừa mới tắm xong, ôm Huyên Huyên vào trong ngực, cô ta ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng mở miệng nói: “Hoài Dương, lúc nào thì chúng ta kết hôn?”

Cô ta đã đợi thời khắc này bốn năm rồi, mặc dù vết thương trên mặt làm cô ta thấy đau lòng, nhưng mà chỉ cần có anh ở bên cạnh thì không gì là không thể.

Nghe vậy, hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, thân thể cao lớn ngã vào ghế sofa mềm mại, không nói lời nào.

“Một tháng sau có được không, tổ chức hôn lễ ở thành phố S, vô cùng đơn giản, không cần phải rườm rà..."

Thẩm Hải Băng nhỏ giọng nói: “Biết anh bận rộn nhiều việc, bây giờ em vẫn còn chưa đi làm, cho nên mấy chuyện này cứ giao cho em xử lý.”

Mặc dù mang tiếng là hỏi nhưng mà Thẩm Hải Băng đã tự mình đưa ra quyết định.

“Chị dâu nói phải tổ chức long trọng một chút, em không thích cho lắm, với lại anh cũng bận rộn rất nhiều việc, hôn lễ cũng chỉ là một hình thức mà thôi, chỉ cần có thể ở bên anh thì như thế nào cũng được.”

“Hải Băng...” Anh nhìn chăm chú vào cô ta, Thẩm Hoài Dương mở miệng đánh gãy lời cô ta, lộ ra vẻ áy náy, lại nói rõ từng chữ: “Chúng ta không thể kết hôn.”

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Hải Băng trở nên cứng đờ, ngay cả bàn tay đang ôm Huyên Huyên cũng vô thức nắm chặt lại: “Hoài Dương, những lời này của anh là có ý gì?”

“Giữa chúng ta sẽ không, cũng không có khả năng tổ chức hôn lễ.” Gương mặt của Thẩm Hoài Dương vừa âm trầm lại nghiêm túc, anh lại mở miệng lặp lại một lần nữa, giữa anh và Thẩm Hải Băng đã không thể tiếp tục như vậy được.

Thẩm Hải Băng run sợ nhìn thẳng vào anh, cảm xúc trở nên có chút kích động, đè nén: “Tại sao, nguyên nhân là gì?”

“Tôi yêu cô ấy.” Không hề che giấu, không hề mất tự nhiên, Thẩm Hoài Dương thẳng thắn kiên quyết phun ra bốn chữ.

“Em không tin! Hoài Dương, em không tin, không phải người mà anh yêu luôn là em à?” Thẩm Hải Băng lắc đầu, cô ta tuyệt đối không tin câu nói này của anh.

Cô ta đã đợi bốn năm, không phải là vì để nghe câu nói này của anh, sự bình tĩnh cùng với lý trí đã sớm bị ném ra sao đầu.

“Thanh mai trúc mã rất dễ dàng bị lẫn lộn với tình cảm, thời gian dần dà hai người còn sớm chiều ở chung, tôi dần dần phát hiện mình đã yêu cô ấy, đã quen với việc cho cô ấy bầu bạn, quen thuộc mỗi lúc trời tối về nhà có cô ấy để lại ngọn đèn, cũng quen thuộc mùi hương từ trên người cô ấy. Chỉ là tôi ngu muội không biết, thẳng cho đến bốn năm sau tôi mới nhận rõ loại tình cảm này.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, rất chậm, lại đủ để Thẩm Hải Băng nghe thấy rõ mồn một.

“Chẳng lẽ tình cảm bấy nhiêu năm của chúng ta không thể chống đỡ được mấy tháng của anh và cô ta?” Móng tay Thẩm Hải Băng cắm vào trong lòng bàn tay, mang đến một cảm giác đau đớn bén nhọn.

Cô và anh đã ở bên nhau bao nhiêu năm, thậm chí có thể nói là hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, mà anh với Diệp Giai Nhi ở bên nhau mới bao lâu chứ?

“Lúc tôi nhận ra trong lòng mình nảy sinh loại tình cảm ấy, phản ứng của tôi càng khiếp sợ hơn cô nhiều, rất kịch liệt. Nhưng mà thứ duy nhất không gạt người chính là trái tim, nó sẽ nói cho cô biết cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình, ghen ghét, bất an, phẫn nộ, nhớ nhung.”

Khóe miệng gợi một độ cong trào phúng, Thẩm Hải Băng bi thương cười: “Vậy thì em là cái gì, em ở trong lòng Thẩm Hoài Dương anh là cái gì hả?”

Cảm xúc bất an, phẫn nộ, nhớ nhung, những cảm xúc này của anh, anh bảo đều đến từ Diệp Giai Nhi, vậy thì Thẩm Hải Băng cô ta thì sao?

“Hải Băng, thật sự xin lỗi. Đúng là tôi cảm thấy hổ thẹn với cô.” Lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu chặt lại, nhìn cô ta chăm chú.

Hổ thẹn với cô...

Đối với Diệp Giai Nhi thì nảy sinh nhiều cảm xúc như thế, còn đối với cô ta thì chỉ có áy náy thôi à?

Trong lòng dường như bị kim đâm, nỗi đau đang cuộn trào ở trong lòng, khóc không thành tiếng, nước mắt thuận theo gương mặt dịu dàng của Thẩm Hải Băng chảy xuống, giống như là dòng suối.

“Em đã chờ bốn năm, tại sao thứ mà em chờ đợi không chỉ là câu xin lỗi của anh, còn có câu hổ thẹn với em, anh biết thứ mà em muốn không phải là những cái này.”

“Tôi biết là cô muốn cái gì, nhưng mà tôi không có cách nào cho cô thứ mà cô muốn?Hải Băng, tổn thương đã tạo thành, tôi không thể để cho nó tiếp tục tăng lên, không có khả năng cho cô thứ mà cô muốn thì chỉ có thể làm rõ mọi thứ vào thời khắc phù hợp như thế này. Những lỗi lầm đó, tôi sẽ bù đắp.”

Ở trên vách núi thiếu chút nữa là đã bị làm nhục, sau đó bị đẩy đến vách núi, làm khuôn mặt bị hủy hoại, đây đều là do anh mà ra, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bù đắp.

Nước mắt trên gương mặt như là không thể dừng lại, cứ luôn rơi xuống dưới, hai mắt Thẩm Hải Băng đẫm lệ mông lung, mỉm cười nhìn anh: “Đền bù như thế nào?”

“Sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.” Thứ mà anh có thể bù đắp cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình mà bù đắp.

“Em cho rằng em và anh khác biệt với người khác, nhưng mà sự thật không phải là như vậy. Yêu nhau mấy chục năm, trải qua khó khăn trắc trở mới có thể ở bên nhau, anh lại thay lòng đổi dạ yêu người phụ nữ khác.”

Mới về nước liền muốn cho cô ta một niềm vui bất ngờ như thế, làm cho cô ta bất ngờ đến cỡ này?

Nước mắt trên mặt chảy thành sông, trong giọng nói của Thẩm Hải Băng đã mang theo giọng mũi nồng đậm, đặt Huyên Huyên ở trong ngực xuống, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng.

Huyên Huyên ngồi ở trên giường, hiển nhiên không thể hiểu nổi giữa người lớn đang nói gì với nhau, chỉ nghiêng cái đầu nhỏ: “Chú ơi, chú làm dì khóc rồi.”

“Đi ngủ thôi.” Anh thu hồi tầm mắt, đẩy cơ thể nhỏ bé của bé xuống giường, đắp chăn lên: “Ngoan ngoãn đi ngủ.”

Nhắm mắt lại, Huyên Huyên ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Thẩm Hoài Dương vẫn chưa ngủ, thân thể cao lớn đứng dựa người trước cửa sổ, mắt nhắm lại, anh vẫn là nợ Thẩm Hải Băng.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đầu bếp đã dọn buổi sáng xong xuôi, Tô Tình ngồi bên cạnh bàn ăn, Thẩm Hải Băng bước xuống từ trên lầu hai, mắt của cô ta vẫn còn chưa giảm sưng.

Sau đó, Thẩm Trạch Hy cũng đi xuống lầu, không nhìn thấy Huyên Huyên đâu, cậu mới nhíu mày hỏi: “Huyên Huyên đâu rồi?”

“Còn không phải là con của con, vậy mà đã cưng chiều như thế này, chờ đến lúc tương lai con sinh con thì còn như thế nào nữa chứ. Với lại thích con cái nhà người ta thì làm được cái gì, nếu như thích con nít thì tự mình sinh đi.” Tô Tình nói.

“Đó là con của anh cả, cũng không phải là con của người ngoài, coi mẹ nói đi kìa.” Thẩm Trạch Hy bất mãn hừ một tiếng: “Để con đi lên lầu xem.”

Thấy vậy, Tô Tình chỉ muốn hung hăng đánh vài cái lên lưng cậu, con của người khác, sao cậu lại quan tâm như thế?

Đi vào trong phòng, nhưng lại không có một ai, Thẩm Trạch Hy vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại: “Anh cả, anh đâu rồi?”

“Đang ở sân bay, sao vậy?”

“Giờ này anh đến sân bay làm cái gì, Huyên Huyên đâu rồi?”

Giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp: “Đưa con bé về Tân Hải, được rồi, cúp máy đây.”

Vừa mới nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại, Tô Tình ngồi trong phòng khách nghe thấy hai chữ sân bay, lông mày nhăn lại: “Sân bay, sao vậy?”

“Anh cả của con đến sân bay rồi, đưa Huyên Huyên về Tân Hải, anh ấy chơi chán rồi, con vẫn còn chưa chơi đủ đâu, đúng là không để ý tới cảm nhận của em trai nhà mình.” Thẩm Trạch Hy bất mãn lầm bầm.

Nghe vậy, biểu cảm của Thẩm Hải Băng liền thay đổi, ngón tay tinh tế bất giác nắm chặt đôi đũa. Là đưa Huyên Huyên đi, hay là đi gặp Diệp Giai Nhi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.