Cô ta đột nhiên đứng dậy bỏ đôi đũa ở trong tay xuống, sau đó rời khỏi bàn ăn.
“Hải Băng, em đi đâu vậy?” Tô Tình khó hiểu nhìn hành động đột ngột của cô ta.
“Em có chút chuyện đi ra ngoài một chuyến, sáng nay không ăn đâu.” Chạy lên trên lầu, giọng nói của cô ta truyền xuống.
Ở sân bay.
Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên bước vào trong đại sảnh, trợ lý Trần đi lấy vé máy bay, anh thì đang chờ đợi.
Đôi mắt chuyển động, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Trần Vu Nhất, còn có Thân Nhã đang đi đến gần, đôi mắt phượng hơi nhướng lên.
“Cậu cả Thẩm?” Trong tay Trần Vu Nhất lại mang theo cái vali, trong đôi mắt hoa đào đều là nụ cười lấp lánh: “Lúc này đã thăng cấp thành bảo mẫu rồi hả, ôm theo đứa nhỏ đi đâu vậy?”
“Đến Tân Hải, các người đi đâu?” Thẩm Hoài Dương thả lỏng tay để Thân Nhã ôm lấy Huyên Huyên từ trong ngực.
Huyên Huyên với Thân Nhã cực kỳ thân thiết, hai tay trắng nõn vòng lấy cổ của Thân Nhã, hôn hôn mặt của cô ấy, kêu là dì nhỏ.
“Khoảng thời gian này công ty có một dự án phải đến Tam Á một chuyến, gần đây sức khỏe của cô ấy không tốt cho lắm cho nên mới không đi được, hôm nay chỉ đến đây để tiễn tôi mà thôi.”
Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu, lúc này trợ lý Trần đã lấy vé trở về, thông báo cũng đã truyền đến âm thanh nhắc nhở đăng ký, sau khi chào hỏi xong, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên đi khỏi.
Thân Nhã vẫn còn đang phất tay với Huyên Huyên, trên mặt mang theo nụ cười rất ôn nhu, tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Được rồi vợ à, tiễn anh đến đây thôi, sắp phải lên máy bay rồi. Đến đây, ôm một cái nào.” Trần Vu Nhất đưa tay kéo Thân Nhã vào trong ngực.
“Anh đi đi, chú ý sức khỏe đó.” Thân Nhã cười nhẹ đẩy anh ra: “Hình như là bắt đầu kiểm tra rồi, chạy nhanh lên đi.”
Cúi người xuống, Trần Vu Nhất lại hôn vài cái trên mặt Thân Nhã, rồi sau đó mới đi đến cửa kiểm tra.
Thân Nhã đứng yên tại chỗ nhìn anh ta bước qua khu vực kiểm tra, mỉm cười, nhẹ phất tay với cô ấy, đợi sau khi bóng dáng biến mất không còn nữa, cô ấy với quay người đi ra khỏi sân bay.
Bỏ qua chuyện trước kia của anh ta, không còn so đo nữa, cũng không còn lạnh nhạt với anh ta, không còn lạnh lùng cứ xù lông nhím đâm vào anh ta như trước kia, cuộc sống hiện tại rất tốt.
Mặc dù cô ấy không có cách nào quên mất chuyện đó, nhưng mà cố gắng kiềm chế mình, lúc hai người cãi nhau không coi nó như là vũ khí mà nhắc tới làm cho hai người đều tổn thương.
Trên máy bay.
Sau khi cất kỹ vali, Trần Vu Nhất miễn cưỡng ngã người ngồi xuống ghế, hình như là nghĩ đến cái gì đó, anh ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi kết nối.
“Đã lên máy bay chưa?”
“Lên rồi, lập tức cất cánh, anh thì sao?” Giọng nói của Lâm Nam Kiều dịu dàng động lòng người.
“Lúc này đang ngồi trên máy bay rồi, Nam Kiều, gọi một tiếng anh yêu cho anh nghe xem.” Anh ta kéo dài âm cuối, giọng nói có chút nhẹ, thật sự rất nhớ cái chữ ấy, có một loại cảm giác kích thích khó hiểu.
Lâm Nam Kiều có chút bực bội, nhưng mà giọng nói vẫn trở nên mềm mại, đủ để người đàn ông nghe thấy làm cho toàn thân như nhũn ra: “Anh yêu ơi..."
Trần Vu Nhất nghe thấy mà hai mắt đều híp lại, sau đó mới nói: “Em đến Hoàng Diêu tìm chỗ ở cho mình đi, sau khi anh xử lý chuyện ở Tam Á xong rồi thì sẽ bay đến Hoàng Diêu tìm em.”
“Em không thể đến Tam Á hả? Em rất ghét chuyến du lịch một mình, quá cô đơn.”
“Ngoan nào, ở Tam Á có quá nhiều phóng viên, ở đó không thích hợp, chỉ có mấy ngày mà thôi, đợi không được hả?”
Lâm Nam Kiều luôn biết quan sát sắc mặt anh ta, cũng hiểu có chừng mực, không tạo cảm giác chán ghét và phản cảm cho đàn ông: “Được rồi, em biết rồi, vậy thì em chờ anh ở Hoàng Diêu nha.”
“Ngoan quá, nào, lại gọi một tiếng anh nữa xem.”
Lúc này, tiếp viên hàng không đi đến, trên mặt là nụ cười lịch sự mà đúng mực, cô ta nói: “Thưa anh, máy bay sắp cất cánh rồi, mong anh tắt máy di động cho.”
Cau mày, đôi mắt hoa đào hơi chớp chớp, nghe hai chữ anh ơi mềm mại truyền đến từ bên kia, Trần Vu Nhất mới cúp điện thoại, tắt máy.
Hai người đã thương lượng với nhau xong sẽ chia ra đi, Lâm Nam Kiều đến Hoàng Diêu đặt phòng trước, sắp xếp, chờ Trần Vu Nhất xử lý công việc của công ty ở phía bên đây xong thì lại bay đến đó, hai người gặp nhau.
Ở Tam Á có quá nhiều phóng viên, dựa vào thân phận của Trần Vu Nhất, đương nhiên lúc nào cũng sẽ bị người khác điều tra hành tung, còn ở Hoàng Diêu thì không giống như vậy.
...
Tân Hải.
Trở về nhà lại nhìn thấy cửa nhà đóng chặt, hình như là không có người.
Bàn tay trắng nõn của Huyên Huyên dùng sức gõ cửa, chất giọng lamh lảnh vang dội: “Mẹ ơi, con về rồi, mở cửa nhanh đi mẹ ơi.”
Từ đầu đến cuối trong phòng không có âm thanh, thấy vậy, Thẩm Hoài Dương lấy điện thoại di động ra gọi qua, lại truyền đến tranh âm thanh nhắc nhở tạm thời không có người nghe, sau đó lại gọi tiếp.
Anh không cúp điện thoại mà là cứ gọi lấy, nhưng mà âm thanh nhắc nhở đều chưa từng thay đổi.
Có một bà thím ra ngoài bán đồ ăn, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đứng ở ngoài cửa, còn có Huyên Huyên, có lòng tốt hỏi thăm: “Huyên Huyên hả, mẹ của cháu không có ở nhà.”
“Thím ơi, vậy mẹ của cháu với chú Điền đi đâu rồi ạ?”
“Ngày hôm nay mẹ cháu với chú Điền đi chụp hình cưới, chắc có lẽ một lát sẽ về nhà thôi, có muốn vào nhà của thím chờ không?”
Sáng hôm nay bà ta ra ngoài tập thể dục buổi sáng, vừa hay nhìn thấy cô Diệp đẩy xe lăn ra ngoài, vẫn còn đang gọi điện thoại, nói là chụp ảnh cưới gì đó, bà ta nghe đại khái.
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt của Thẩm Hoài Dương trở nên lạnh lẽo, dường như là muốn đóng băng người khác, mu bàn tay nổi gân xanh, bóp nát điện thoại di động.
Đi chụp hình cưới, ồ, cô lại dám làm vậy.
Ném con cho anh, quay người về Tân Hải lại đi chụp ảnh cưới với người đàn ông khác, lửa giận thiêu đốt cả người, dường như là muốn nhóm lửa mọi thứ.
“Xin hỏi chụp ảnh cưới ở đâu vậy?” Trong giọng nói trầm thấp của anh đã xen lẫn ý lạnh.
Cho đến bây giờ anh cũng không biết cô lại kiên quyết muốn gả cho Điền Quốc Gia như thế, bây giờ ngay cả ảnh cưới cũng muốn chụp, thân thể cao lớn căng cứng kìm nén.
“Cái này thì tôi không biết đâu, nhưng mà thấy thời gian chắc cũng sắp về nhà rồi đó, hồi sáng này trời còn chưa hửng sáng thì bọn họ đã ra khỏi nhà. Nhìn đi, về rồi kìa.”
Quay người lại, thuận thế nhìn sang, Diệp Giai Nhi đang đẩy Điền Quốc Gia bước về phía trước, thỉnh thoảng hai người còn đang nói gì đó với nhau.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, sắc mặt Diệp Giai Nhi cứng đờ và có hơi giật mình, không nghĩ đến anh lại đưa Huyên Huyên về Tân Hải, cô đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi mà.
Bước lên, đôi chân dài Thẩm Hoài Dương di chuyển bước qua, đôi mắt thâm thúy rơi ở trên mặt Diệp Giai Nhi, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
“Hóa ra em ngay cả con gái cũng không đón là do vội vội vàng vàng đi chụp ảnh cưới với người đàn ông khác, đúng là bận nhỉ.”
“Nếu như anh Thẩm gọi điện thoại đến đây thì đương nhiên chúng tôi sẽ đi đón, cho nên anh Thẩm cần gì phải ăn nói khó nghe như thế?”
Điền Quốc Gia không thích giọng điệu nói chuyện như vậy, ngữ điệu của anh ta cũng lạnh lùng theo.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày nhìn sang phía bên này, đôi mắt đen sắc bén, lời nói châm chọc: “Chúng tôi? Ồ, cảnh sát Điền nhập vai nhanh như vậy hả? Tôi cũng không có hỏi cảnh sát Điền, cho nên đương nhiên còn chưa tới lượt cảnh sát Điền trả lời đâu.”