Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 310: Chương 310: Em sẽ không làm phiền anh nữa




Cô sững người, anh đang ghê tởm cô vì đã làm phiền họ sao?

“Xin lỗi.” Thần sắc Diệp Giai Nhi cũng nhạt đi một chút, cô đặt kem trà xanh xuống bàn.

Cô gái vui vẻ cầm lên, đôi mắt híp lại mang theo nụ cười như vầng trăng khuyết: "Cảm ơn chị Diệp, anh Thẩm, sao anh lại bắt chị Diệp phải chịu khó đi thêm một chuyến vậy. Ngày mai em ăn kem cũng được mà.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, không sâu cũng không nông, vẫn lãnh đạm như vậy.

Hóa ra là vậy, kem không phải cho Huyên Huyên ăn...

“Xin lỗi, Huyên Huyên ở phòng nào vậy?” Cuối cùng, lời nói của cô cũng mang theo sự khách sáo.

"Phòng của tôi..." Anh nhướng mày đáp lại cô.

"Cảm ơn."

Bước vào phòng, cô dựa lưng vào cửa, đầu mũi chua xót, đôi tay ở hai bên có chút siết chặt, hồi lâu sau, cô mới cẩn thận bế Huyên Huyên ở trên giường lên.

Nếu lời nói lúc trưa không khiến cô từ bỏ, thì lời nói vừa rồi cùng cây kem đó cũng đủ khiến cô bỏ cuộc.

Có lẽ như anh đã nói, sẽ chẳng có ai mãi mãi đứng tại chỗ chờ đợi một ai đó.

Anh đối xử lịch sự, xa cách với cô, thực sự như một người khách, nếu là trước đây, anh sẽ đưa Huyên Huyên về nhà chứ không phải bảo cô đến đón.

Cuối cùng thì anh cũng thay đổi rồi...

Nở nụ cười chua chát, cô bước ra khỏi phòng, hai người đang thì thầm điều gì đó với nụ cười trên môi: "Xin lỗi, hôm nay Huyên Huyên đã gây phiền phức cho hai người rồi."

"Không phiền, Huyên Huyên rất đáng yêu, giống như hạt dẻ cười vậy. Chị Diệp à đã muộn rồi, để Anh Thẩm đưa chị về đi." Cô gái đang ăn kem.

Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt quét mắt qua người cô gái, môi mỏng thốt ra một câu: "Nhiều chuyện..."

“Không cần, tôi có lái xe qua đây, chúc ngủ ngon.” Diệp Giai Nhi bước ra khỏi phòng, bế Huyên Huyên nằm sấp trên vai.

Cửa thang máy từng chút đóng lại, cô dựa vào tường, tự nhủ trong lòng, cứ vậy đi, tới đây thôi….

Thẩm Hoài Dương đứng bên cửa sổ nhìn bóng người đó, cho đến khi biến mất.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, Diệp Giai Nhi không hề đến căn hộ, cũng không đến công ty, một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng càng không.

Đôi lông mày anh tuấn của Thẩm Hoài Dương nhíu lại càng lúc càng chặt, tâm trạng mới vừa thoải mái hơn một chút nay lại rơi thẳng xuống đáy vực, vô cùng tồi tệ.

Mấy ngày nay Diệp Giai Nhi rất bận, bận đến mức không thể ngóc đầu nổi, có thể nói là cô cố ý khiến chính mình trở nên bận rộn như vậy.

Chỉ có sự bận rộn về thể xác mới có thể làm xao nhãng nỗi đau tinh thần, không có thời gian, cũng không có rảnh rỗi để nghĩ về những điều đó.

Chính tay cô đã đẩy anh ra, rồi anh lại có người phụ nữ khác anh yêu, chuyện này điều bình thường thôi, đau đi, đau rồi sẽ qua...

Quách Mỹ Ngọc ở nhà chăm Huyên Huyên, nhìn vẻ mặt của Diệp Giai Nhi mấy ngày nay, cũng biết chuyện gì đang xảy ra, khẽ thở dài, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Tối nay có tiết tự học, cho nên đến 9 giờ mới được tan ca, ban ngày cũng không có thời gian, cho nên buổi tối hẹn Lục Mạc Duy qua nhà.

Đến giờ tan ca, cô vội lái xe về nhà, khi về đến nhà thì Lục Mạc Duy đã đến, đang ngồi trước bàn ăn.

"Tan ca rồi à, rửa tay đi, sau đó ăn cơm, bác sĩ Lục cũng đã đợi quá lâu rồi."

Sau khi chào hỏi, cô đi vào phòng tắm rửa tay, lúc bước ra lại có thêm một người khác, Trác Y Đình.

Cô có chút sững sờ, nhướng mày, tuy không chào đón, nhưng cô ta là khách, không có lý do gì không cho người ta vào.

Mấy người trên bàn ăn nói chuyện khá vui vẻ, bầu không khí rất hoà thuận, Lục Mạc Duy thậm chí còn nhắc tới Thượng Quan Vân.

Diệp Giai Nhi ngạc nhiên: "Anh biết Thượng Quan Vân? Anh ta là giáo viên dạy tiếng Anh cùng lớp với tôi, nhưng mới làm hai ngày đã nghỉ việc rồi.”

"Anh ta là người Mỹ gốc nước T, từng là bạn cùng lớp với tôi khi đi du học Mỹ. Cách đây một thời gian, ba đột ngột qua đời, mẹ lại đột ngột ốm nặng, anh ta vội vã trở về Mỹ, trở lại thành phố S cũng là vì phụ nữ.”

"Có phải Thẩm Hải Băng không?"

"Phải."

Gật đầu, cô không ngờ Thượng Quan Vân cũng là một người si tình, hai người chỉ mới gặp nhau có năm sáu lần, nhưng cảm giác cũng không tệ.

Sau bữa tối, Lục Mạc Duy và Quách Mỹ Ngọc về phòng, còn Diệp Giai Nhi và Trác Y Đình ngồi trong phòng khách, trước mặt có trái cây.

“Qua đây có chuyện gì không?” Diệp Giai Nhi thái độ rất lịch sự thân thiện, dù sao cô gái cũng không làm gì sai.

"Có phải chị Diệp có chút ghét bỏ em không?"

"Không có gì, hơn nữa tôi cũng không có lý do gì để ghét cô."

Cô gái cười nói: "Em vừa đi học về. Anh Thẩm nói quần áo của Huyên Huyên để ở căn hộ nên nhờ chị Diệp đến lấy."

Diệp Giai Nhi gật đầu, tỏ ý đã biết: "Một lát sẽ qua đó, thuận tiện chở cô đi."

"Không cần làm phiền chị Diệp đâu, em phải quay lại trường, tối nay sẽ ở lại trường.”

Lục Mạc Duy lúc này xem xong bệnh thì đi ra ngoài, lấy áo gió từ trên giá treo áo: “Học đại học ở trường nào?"

Cô gái nói tên trường, Lục Mạc Duy hơi nâng cằm lên, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại: "Tôi tiện đường, để chở cô qua đó cho.”

“Cám ơn.” Sắc mặt cô gái có chút đỏ lên, mang theo thẹn thùng, rũ mắt xuống lặng lẽ nhìn Lục Mạc Duy.

Cả ba người cùng nhau bước ra khỏi nhà, sau đó họ chia thành hai nhóm, Diệp Giai Nhi đi về phía bên phải, Lục Mạc Duy và cô gái đi về bên trái.

Đứng trước căn hộ, cô không nhập mật mã mà giơ tay bấm chuông cửa, phát ra tiếng động, nhưng không có ai ra mở cửa, cô vẫn bấm chuông.

Chuông cửa vang lên, Thẩm Hoài Dương biết đó là cô, nhưng vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Mà cô căn bản không có ý định tự mình mở cửa, cô bấm chuông hết lần này đến lần khác, một lúc lâu sau anh mới đứng dậy mở cửa, quả nhiên là khuôn mặt đó.

"Xin lỗi, quần áo của Huyên Huyên ở phòng nào?

Thẩm Hoài Dương mặc chiếc quần ở nhà màu trắng, hai tay đút túi thản nhiên, lạnh lùng nhìn cô.

Liếc nhìn anh hai cái, Diệp Giai Nhi không nói gì, cũng mặc kệ anh, cô đi vào phòng, áo khoác quả nhiên đặt ở trên giường lớn, cô cầm lên.

“Làm phiền rồi.” Cô gật đầu lịch sự và xa cách, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Cô Diệp, cô hiện tại đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, cô hãy yên lặng ở trong lãnh vực của mình và đừng vượt qua lãnh vực.” Lời nói của anh rất nhanh, lại lạnh lùng, mang theo tức giận.

Như bị một gáo nước dội vào đầu, khiến chân cũng lạnh ngắt, cô sụt sịt mũi, cười nhẹ: "Anh Thẩm yên tâm, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của anh nữa, tuyệt đối sẽ không xông vào lãnh vực của anh Thẩm nữa, tôi bảo đảm, mấy ngày trước là tôi đã làm sai rồi, xin lỗi.”

Vốn dĩ rất tức giận, nhưng cô vừa nói ra những lời này, Thẩm Hoài Dương như bị một trận mưa đá đánh tan, mặt mày nở hoa, ấn đường đen kịt, giọng nói lạnh lùng gần như bị nghiến ra từ kẽ răng: "Cô cũng thật hiểu ý người khác... "

“Tôi phải đi rồi, anh Thẩm yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho anh nữa.” Nở một nụ cười, cô chuẩn bị rời đi.

Ngọn lửa toàn thân đều bị cô dễ dàng khuấy động, Thẩm Hoài Dương nói ba lần: "Tốt lắm tốt lắm tốt lắm!"

Thật là tốt đến chết tiệt!

Bây giờ, cô đang dùng lời của anh để làm anh tức sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.