Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 309: Chương 309: Không biết gõ cửa trước sao




Cuối cùng tài xế lái xe đến trường mẫu giáo, xe Bentley màu đen vững vàng chạy trên đường, hai người ngồi ở ghế sau.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy có chút không thoải mái, Diệp Giai Nhi vặn người, có chút ngượng ngùng.

Đôi mắt anh quét qua cô, những hành động nhỏ nhặt đó của cô đều lọt vào tầm mắt, đôi lông mày tuấn tú nhướng lên, như đang suy nghĩ, cái bộ dạng kìm nén này của cô thực sự rất thuận mắt.

Có vẻ như anh đã từng quá tốt với cô, quá nuông chiều cô nên đã khiến cô quá tùy hứng, cô, đúng là cần phải bị trừng trị thật thích đáng.

Huyên Huyên giống như một con cừu được xổng chuồng vậy, lao vào vòng tay của Thẩm Hoài Dương: "Ba ba, ba ba, con rất nhớ ba, rất nhớ ba!"

Thẩm Hoài Dương giơ bàn tay to ôm cô bé vào lòng: "Ăn cơm chưa?"

“Ăn rồi, ăn cơm, còn có xúc xích, con đã ăn hai chén.” Cô bé giơ hai ngón tay trắng nõn lên.

Khi Diệp Giai Nhi đang định nói, thì điện thoại di động của Thẩm Hoài Dương reo lên, anh bắt máy, giọng nói dịu dàng.

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, đủ để cô nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, Diệp Giai Nhi nghe thấy cô gái kêu anh tới đó, còn anh, đồng ý….

“Em chưa có ăn tối, anh cũng chưa ăn tối, chúng ta đưa Huyên Huyên đi dạo phố đi." Diệp Giai Nhi cố ý nói.

Vẻ mặt anh nhàn nhạt, trên gương mặt tuấn tú còn có một nụ cười: "Hai mẹ con đi đi, tôi có việc phải làm, phải đến đó một chuyến..."

Vừa nói, anh vừa đẩy cửa xe bước xuống, nhanh tay lẹ mắt, Diệp Giai Nhi đã nắm lấy cánh tay anh.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rơi trên người cô, bỏ tay cô ra, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại trắng nõn của Huyên Huyên, xoa nắn rồi rời đi.

Ngay lập tức, khóe mắt Diệp Giai Nhi có chút đỏ lên, cô đưa tay lau đi, tự mắng mình là đồ không có tiền đồ, đã làm mẹ rồi, còn không kiềm chế được cảm xúc!

Hơn nữa người ta cũng không mắng hay đánh cô, mắt cô rưng rưng làm gì.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh, cô bảo Huyên Huyên ngồi xuống, tâm trạng bình tĩnh trở lại, đạp chân ga rời đi.

Thật ra cô không sợ mặt dày, cũng không sợ bị anh sai khiến, cô không sợ cái gì, chỉ sợ anh có ấn tượng tốt với người phụ nữ khác.

Trần Diễm An từng nói, Thẩm Hoài Dương không phải người đàn ông gặp ai cũng thích, tình cảm của anh rất sâu sắc, cũng rất kiên định.

Cô cũng nghĩ vậy, sau khi ở bên anh lâu như vậy, cô vẫn có chút hiểu về tính khí của anh.

Nhưng anh đối với cô gái đó quá khác thường, không giống với bất kỳ người phụ nữ nào trong quá khứ, ngay cả Thẩm Hải Băng cũng không sánh được với cô gái đó!

Trong thế giới tình cảm không chỉ có sự vững chắc, còn có tình yêu sét đánh, cô không thể nào không nghĩ lung tung, cũng không thể không nghĩ tới.

Tốc độ xe tăng lên rất nhanh, hai mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại rất chặt, cô lái xe nhanh như vậy, có phải đang vội vàng đi đầu thai không?

Rất mệt mỏi, sau khi trở về nhà, sau khi tắm rửa cho Huyên Huyên xong, cô nằm trên giường, trằn trọc, suy nghĩ không ngừng.

Vừa rồi cô lợi dụng Huyên Huyên, cũng lợi dụng chính mình, nhưng không giữ được anh, điều này đồng nghĩa với việc, địa vị của cô và Huyên Huyên trong lòng anh...

Lại trở mình, Diệp Giai Nhi buộc mình phải nhắm mắt lại, tại sao lại nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng đã quyết định mặt dày rồi, ngày mai là thứ bảy, có thể đưa Huyên Huyên đi chơi.

Từ rất sớm, cô đã dẫn Huyên Huyên đến căn hộ của anh, anh mặc bộ đồ vest thẳng thóm, cô gái mặc váy dài, hai người sánh bước đi ra ngoài.

"Ba ơi, ba đi đâu vậy? Mẹ nói hôm nay là thứ bảy, chúng ta sẽ đi thả diều, còn mang con diều sao ba đã mua cho con theo nữa nè."

Thẩm Hoài Dương bế Huyên Huyên lên: "Hôm nay ba phải đi đến một nơi, không thể thả diều với con. Con muốn theo ba và chị gái hay là mẹ?"

Cô gái cười tươi như hoa, đặc biệt là hôm nay, tâm trạng cô ta như là tốt nhất, Diệp Giai Nhi nhức cả mắt.

Nhận lấy Huyên Huyên từ vòng tay anh, cô gái đưa kẹo: "Đi với chị gái và ba đi, được không? Chị gái sẽ cho em nhiều đồ chơi vui.”

“Mẹ, con đi cùng ba được không?” Huyên Huyên vui vẻ không phải vì câu được mua nhiều đồ chơi vui, mà là bé muốn đi cùng ba, hơn nữa chị gái này xem ra cũng không phải người xấu, cũng không đáng ghét như vậy.

“Được.” Cô không đành lòng gạt đi sự mong đợi trên má Huyên Huyên, dù sao thì da mặt cũng đã đủ dày rồi, không ngại dày hơn một chút, cô hít một hơi thật sâu nói: “Em cũng đi…"

Khuôn mặt của cô gái có chút khó xử, Thẩm Hoài Dương ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên người cô, kéo đôi môi mỏng của anh: "Có chút không thích hợp, cô không cần phải đi theo..."

Không ai biết vừa rồi cô đã dùng bao nhiêu sức lực để nói ra câu nói đó một cách ung dung, cho nên khi câu nói này nhẹ nhàng thốt ra, tâm trạng Diệp Giai Nhi rốt cuộc là như thế nào.

Xấu hổ và ngượng ngùng, cô cố nặn ra một nụ cười: "Như vậy à, vậy các người đi đi, tôi đi lái xe.”

Xoay người bước về phía trước, hai chân tê dại, khi bước vào trong xe, hai tay đặt lên vô lăng, đầu dựa lên đó, đầu mũi chua chua, khuôn mặt bị những sợi tóc che đi.

Không hiểu sao, trong đầu cô lại hiện ra Thẩm Hải Băng lúc đó.

Thẩm Hải Băng khi đó cũng là như vậy, nhưng anh chưa bao giờ đối xử với Thẩm Hải Băng tàn nhẫn như vậy, tuy rằng ngoài mặt tàn nhẫn, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi.

Còn cô, cô là gì?

Cô bây giờ và Thẩm Hải Băng khi đó, có gì khác biệt chứ?

Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác buồn bã, cô đơn, cả ba người đã rời đi, trên xe chỉ còn lại cô.

Khuôn mặt như hoa của cô gái, lời nói tàn nhẫn của anh cứ hiện ra trước mắt, lướt qua như một cuốn phim...

Cô không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, nếu anh yêu cô, dù anh có đối xử với cô hà khắc như thế nào đi chăng nữa, cô cũng có thể mặt dày mà cười.

Nhưng nếu anh yêu người con gái đó, cô không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, giờ phút này, cô không thể kiên trì được nữa.

Có phải cô không nên tiếp tục kiên trì như vậy nữa rồi?

Nếu hai người yêu nhau thì đương nhiên cần tiếp tục, nhưng nếu trái tim đối phương không còn hướng về mình, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì tất cả những gì mình nhận được chỉ là sự chán ghét, ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu, sau đó khởi động xe rời đi.

Không cần đến trường, cũng không có ai ở nhà, Diệp Giai Nhi lái xe vô định dạo quanh trên đường phố.

Sau bữa tối, cô đang tìm tư liệu ở thư viện, điện thoại chợt rung lên, cô cúi đầu, là Thẩm Hoài Dương gọi tới: "Alo?"

“Con bé ngủ rồi, cô định để con bé ở đây ngủ, hay đến đón con bé?” Anh đang sử dụng máy tính, lâu lâu lại có tiếng gõ phím truyền tới.

Đặt cuốn sách trong tay xuống bàn, Diệp Giai Nhi cầm chìa khóa xe lên: "Em qua đón."

"Tôi có thể làm phiền cô Diệp một chuyện không?"

"Cái gì?"

“Làm phiền cô Diệp mua một cây kem trà xanh, cảm ơn.” Anh lại nói tiếp.

Kem trà xanh? Chẳng lẽ là Huyên Huyên muốn ăn? Cô lái xe, xuống xe khi đi ngang qua đường Giang Nam, mua một cây kem trà xanh.

Về đến căn hộ, cô bấm mật khẩu bước vào, Thẩm Hoài Dương đang ngả lưng trên ghế sofa xem lại tài liệu, trong khi cô gái ngồi cạnh anh đang lật giở sách giáo khoa.

Nghe thấy âm thanh, ánh mắt của người đàn ông ngước lên khỏi tài liệu, xa cách và thờ ơ: "Cô giáo Diệp không biết gõ cửa trước khi vào nhà người khác sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.