Nhà họ Thẩm.
Thẩm Hải Băng khóc bù lu bù loa, đến nỗi ước hết cả mặt.
Tô Tình vừa an ủi vừa mắng Diệp Giai Nhi, trong lời nói tràn đầy vẻ chán ghét.
“Hoài Dương nhất định là bị mù rồi nên bây giờ mới không nhìn thấy gì hết, con nhỏ kia quả thật có chút thủ đoạn! Nhìn mặt của cô ta là chị muốn nổi điên!”
“Còn tôi, tôi là gì?” Thẩm Hải Băng hỏi vặn lại, cô ta vừa cười vừa khóc. Mãi cho đến lúc này, cô ta còn chưa hồi phục tinh thần, cả người vẫn trong tình trạng hốt hoảng.
Thẩm Thiên Canh cau mày nói với Thẩm Hải Băng: “Dù thế nào đi nữa thì anh và chị dâu em cũng sẽ không bao giờ đứng về phía người phụ nữ đó.”
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng chỉ lắc đầu, bây giờ cô ta không muốn nghe gì nữa, cô ta cảm thấy rất đau, rất đau, cô ta muốn khóc.
“Bà an ủi con bé nhé.” Thẩm Thiên Canh nói với Tô Tình.
Tô Tình duỗi tay ôm Thẩm Hải Băng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ta, ôn nhu dỗ dành, trong lòng thì đang không ngừng mắng chửi Diệp Giai Nhi.
Điện thoại reo lên, Thẩm Thiên Canh lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy số người gọi, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó lộ ra chút vui mừng. Ông ta thấy Tô Tình không để ý đến bên này, liền đi đến chỗ khác bắt máy: “Alo, đã đến chưa?”
Sau đó, không biết bên kia nói gì, vẻ mặt Thẩm Thiên Canh đột nhiên thay đổi. Ông ta không nói gì mà cúp máy, sau đó ra khỏi nhà họ Thẩm.
Tô Tình đang an ủi Thẩm Hải Băng thấy vậy thì sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Thiên Canh, ông đi đâu vậy?”
Nhưng bà ta vẫn chưa nhận được câu trả lời, bởi vì Thẩm Thiên Canh đã bước ra khỏi nhà họ Thẩm và lên xe rồi.
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy vẻ mặt anh trai em lo lắng lắm, còn không kịp trả lời chị.” Tô Tình cau mày.
Thẩm Hải Băng không nghe lọt tai, lúc này cô ta vẫn đang cười khẩy, những gì cô ta nhìn thấy vừa rồi và những lời nói dứt khoát của Thẩm Hoài Dương cứ in đậm trong đầu cô ta.
Cứ lặp lại trong đầu cô ta hết lần này đến lần khác khiến cô ta phát điên.
Tình cảm gắn bó hơn mười năm nay đã không còn, cô ta không ngờ rằng anh lại có thể dứt khoát như vậy.
“Được rồi, đừng đau lòng nữa, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, có khóc cũng chẳng có tác dụng gì. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ cách cướp nó khỏi tay con nhỏ đó.”
Tô Tình nhíu mày: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã bốn năm rồi mà em vẫn chưa thể trói buộc được trái tim của Hoài Dương!”
Về phương diện này, bà ta quả thật có chút coi thường cô ta, bốn năm có biết bao nhiêu ngày sớm chiều chung sống chứ!
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng nước mắt lưng tròng nhìn bà ta, nhẹ nhàng ném ra một câu có ý tứ sâu xa: “Lòng người nói trói là có thể trói buộc được sao?”
Nếu lòng người có thể trói buộc được thì tốt rồi!
Đáng tiếc…
Trong bốn năm qua, cô ta rất muốn lại gần anh, muốn kết hôn với anh, nhưng giữa hai người không có một chút cử chỉ thân mật thực sự nào.
Mỗi lần cô ta tiếp cận đều sẽ xảy ra chuyện, anh luôn có hàng ngàn lý do để đẩy cô ta ra, hơn nữa nếu bốn năm chung sống có thể trói buộc lòng người, vậy bà ta và anh trai cô ta đã ở bên nhau mấy chục năm rồi, không phải vẫn không trói buộc được nhau sao?
Cho nên hà cớ gì mà chó chê mèo lắm lông!
Hơn nữa, nếu không phải bốn năm trước cô có thai, thì bây giờ cô ta đã kết hôn với Hoài Dương, người sinh con cho anh không phải Diệp Giai Nhi mà là cô ta!
Nói đi nói lại, đầu sỏ vẫn là cô!
“Không trói buộc được thì thôi, sao lại nhìn chị như vậy?” Tô Tình liếc cô ta một cái, không hiểu ý tứ của cô ta: “Bây giờ muốn quay lại với Hoài Dương cũng không muộn đâu, em mau nghĩ cách đi.”
“Em hơi mệt, em lên lầu nghỉ ngơi một lát.” Nói xong cô ta đứng dậy, thu hồi tầm mắt rồi lên lầu.
Tô Tình gọi điện cho Thẩm Thiên Canh hỏi ông ta đi đâu, hỏi ông ta có về ăn tối không nhưng ông ta không bắt máy.
……
Ở nơi khác.
Trên đường đi, Thẩm Thiên Canh bảo tài xế tăng tốc lên tốc độ cao nhất, bất chấp đèn giao thông trên đường. Từ nhà họ Thẩm đến bệnh viện phải mất một tiếng rưỡi, nhưng cuối cùng chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Bác sĩ chủ trì đã đợi sẵn, vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức đến chào hỏi: “Ông Thẩm.”
“Bà ấy thế nào rồi?” Thẩm Thiên Canh rất lo lắng, nhưng lúc này ông ta lại kìm chế lại, không muốn những người xung quanh nhìn ra manh mối.
“Đã đưa vào phòng phẫu thuật, đang đợi kết quả kiểm tra.”
“Ai đưa bà ấy đến đây?” Thẩm Thiên Canh hỏi lại.
“Là một người bạn đã đưa bà ấy đến đây đêm qua.” Bác sĩ nói: “Ông Thẩm ngồi đây chờ một lát, sắp ra rồi.”
Sau đó bác sĩ rời đi, Thẩm Thiên Canh ngồi chờ trong văn phòng của bác sĩ chủ trì. Nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bước ra trước và đi thẳng vào văn phòng: “Ông Thẩm.”
Thẩm Thiên Canh chờ đợi có chút lo: “Nói cho tôi biết tình hình của bà ấy đi.”
“Ông Thẩm, bà ấy bị ung thư máu, vừa có kết quả xét nghiệm xong.”
Nghe vậy, cơ thể Thẩm Thiên Canh không khỏi run rẩy, hô hấp trở nên gấp gáp, gần như không thể tin vào những gì mình nghe thấy: “Nói lại lần nữa!”
“Đúng thật là ung thư máu, chúng tôi đã xét nghiệm hai lần, kết quả đều giống nhau, không có chỗ nào sai sót cả.”
Thẩm Thiên Canh bỗng dưng cảm thấy tay chân lạnh ngắt, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, ung thư máu sao, ông ta chưa từng nghĩ bà ta sẽ bị ung thư máu!
“Ông Thẩm đừng lo lắng, bà ấy mắc bệnh ung thư máu giai đoạn đầu, chỉ cần phối hợp phẫu thuật và điều trị thì bà ấy có thể bình phục hoàn toàn, cũng may là đã phát hiện kịp thời.”
Sau khi định thần lại, Thẩm Thiên Canh vui mừng nói: “Được rồi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”
“Ông Thẩm, muốn phẫu thuật thì phải có tủy phù hợp, vì vậy trước tiên phải tìm được tủy phù hợp rồi mới tiến hành bước tiếp theo, tỷ lệ phù hợp tủy giữa cha mẹ và con cái là cao nhất.”
Sau đó, Thẩm Thiên Canh đến phòng bệnh, người phụ nữ đã được đẩy khỏi phòng phẫu thuật và hiện đang ngủ.
Bà ta không hổ là người đẹp, đôi lông mày lá liễu, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng và khuôn mặt trái xoan, giống như người đẹp bước ra từ trong tranh cổ, toàn thân trên dưới tản mát ra hương vị quyến rũ.
Thẩm Thiên Canh ngồi bên cạnh, nắm tay bà ta, thầm thở dài không ngừng.
Tiếng thở dài của ông ta đã đánh động đến người phụ nữ, lông mi bà ta khẽ nhúc nhích, người phụ nữ từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, lại mang có chút quyến rũ, tùy ý: “Sao anh lại ở đây?”
“Tuyết, em bị bệnh.”
“Em biết chứ, sáng nay em có thức dậy một lần, em đã bảo bạn bè không được gọi cho anh, dù gì đây cũng là thành phố S, không tốt cho danh tiếng của anh.” Ngón tay nhỏ nhắn của người phụ nữ lướt qua mái tóc như tảo biển, một cái nhíu mày cũng tràn đầy phong tình.
Thẩm Thiên Canh lại nắm chặt tay bà ta, không nói lời nào, ông ta chỉ nắm thật chặt, dùng sức rất mạnh.
Dương Tuyết nhướng mày, ngón tay nhỏ nhắn lẳng lơ lướt qua lông mày ông ta: “Sao vậy?”
Lại thêm một tiếng thở dài, Thẩm Thiên Canh đặt tay bà ta vào lòng bàn tay mình, cúi đầu, không ngừng hôn lên đó: “Anh nhất định sẽ tìm được tủy thích hợp cho em, nhất định sẽ tìm được!”
Nghe vậy, Dương Tuyết hơi sửng sờ, sau đó bình thường trở lại: “Tìm tủy? Bệnh của em nghe có vẻ khó giải quyết nhỉ.”
“Là ung thư máu giai đoạn đầu, bác sĩ nói chỉ cần tìm được tủy phù hợp và hợp tác điều trị thì có thể khỏi bệnh hoàn toàn, em đừng lo lắng.”
Dương Tuyết gật đầu, bà ta lười biếng nheo đôi mắt hẹp dài: “Có trái cây không? Em muốn ăn trái cây.”
Thẩm Thiên Canh cầm quả táo lên gọt, lông mày vẫn nhăn lại: “Em thật sự không lo lắng về bệnh tình của mình sao?”
Bà ta có làm gì thì trông cũng giống y như một con mèo nhỏ lười biếng.
Nhưng đây là ung thư máu đấy, mà phản ứng của bà ta thật sự ngoài dự liệu của ông ta, ông ta còn lo lắng bà ta sẽ buồn mà khóc.
“Tại sao phải lo lắng? Không phải bác sĩ nói chỉ cần tìm được tủy phù hợp để cấy ghép thì sẽ không sao sao, hơn nữa anh cũng sẽ không để em xảy ra chuyện, không phải sao?”
Thẩm Thiên Canh hô hấp có chút không ổn định, thậm chí lồng ngực còn không ngừng phập phồng lên xuống: “Đúng vậy, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện!”
“Vậy thì em có gì phải lo lắng chứ?” Dương Tuyết cười khúc khích: “Mà này, suýt chút nữa em quên nói với anh một chuyện, em đã từng sinh con.” Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Thiên Canh không thể che giấu được sửng sốt, sau đó là ảm đạm.
“Không vui sao? Nhưng mà tất cả đều là chuyện lúc trẻ. Nếu anh để ý, anh có thể rời xa em.”
“Em đang nói gì vậy! Anh chỉ bị sốc mà thôi, em cũng nói đó là chuyện lúc trẻ, anh có gì phải bận tâm chứ? Bác sĩ nói rằng tỷ lệ phù hợp tủy giữa cha mẹ và con cái là cao nhất, nếu em từng sinh con vậy thì quá tốt rồi.” Thẩm Thiên Canh nói.
Bàn tay nhỏ nhắn sơn móng tay đỏ thản nhiên lật tờ tạp chí sang trang khác, nói: “Nhưng mà em đã bỏ cả hai đứa con rồi.”
“Tại sao?” Thẩm Thiên Canh càng thêm kinh ngạc.
“Đương nhiên là có nguyên nhân và lý do để làm như vậy.” Ánh mắt Dương Tuyết khẽ chuyển động, bàn tay đang lật tạp chí cũng dừng lại.
Thẩm Thiên Canh cũng biết tính tình của bà ta, bà ta không thích bị người khác đào bới chuyện riêng tư của mình: “Vậy em bỏ con ở đâu? Anh sẽ nhờ người tìm về.”
“Thành phố S thay đổi nhiều như vậy, cũng đã hai mươi ba mươi năm, sao em nhớ rõ được?”
“Biển người rộng lớn mênh mông, phải tìm ở đâu đây?” Thẩm Thiên Canh cau mày.
“Em có để lại một món đồ bên người con bé, nếu có thể tìm thấy thứ đó, thì cũng sẽ tìm được đứa trẻ đó.”
“Thứ gì?”
“Nhẫn…”
Chung cư.
Thẩm Hoài Dương đã đến công ty, Diệp Giai Nhi dọn dẹp nhà, sau đó gọi Huyên Huyên: “Đi thôi, tắt TV đi, đã đến giờ về nhà rồi.”
Huyên Huyên bĩu môi tắt TV: “TV ở nhà ba to quá mẹ ơi, chúng ta không thể sống chung với ba sao?”