Chắc chắn là con nhỏ đê tiện đó đã giở thủ đoạn với Hoài Dương, nếu không sao Hoài Dương lại biến thành bộ dạng như bây giờ?
Mắt anh như bị một lớp vải đen che lại, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì khác, hoàn toàn bị con nhỏ đó đầu độc!
Tô Tình rốt cuộc cũng không nghe lọt tai nữa, lửa giận trong lồng ngực cũng trào dâng: “Trước bỏ những thứ này qua một bên, vết sẹo để lại trên mặt Hải Băng cũng là bởi vì con, con đối xử với em ấy như vậy sao?”
Lúc này, trái tim Thẩm Hải Băng đã rất đau, như thể bị vũ khí sắc bén cứa vào máu chảy đầm đìa.
Thẩm Thiên Canh đi tới ôm lấy bả vai cô ta, khẽ thở dài.
“Con thực sự cảm thấy áy náy với Hải Băng, nhưng sự áy náy đó không bằng tình yêu. Con sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy.” Anh đưa mắt nhìn Thẩm Hải Băng mấy lần rồi nhìn Tô Tình, chém như đinh đóng sắt.
“Nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý cho cô ta, không bao giờ đồng ý, trừ khi mẹ chết, nếu không cô ta đừng mơ bước vào cửa nhà họ Thẩm lần nữa!” Tô Tình đập bàn, lạnh lùng nói.
“Con cần cô ấy...” Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài Dương nhả ra một câu, sau đó nặng nề lặp lại trước mặt ba người: “Con rất cần cô ấy!”
Mỗi một câu của anh đều vô hình rắc một nắm muối lên vết thương của Thẩm Hải Băng, vết thương thối rữa, ăn mòn, đau không chịu nổi!
“Mẹ, mẹ là bề trên nên con rất kính trọng mẹ! Nhưng mẹ không thể kiểm soát chuyện tình cảm của con. Đó là việc riêng của con, không ai có thể thay con quyết định...”
Diệp Giai Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc kia, lòng cô khẽ rung động, mềm nhũn.
Thật ra một khi anh nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc hơn bất cứ ai khác.
“Ha ha...” Thẩm Hải Băng cười mỉa mai, hốc mắt như có một tầng hơi nước, cô ta xoay người rời khỏi chung cư.
Thấy vậy, Tô Tình há hốc mồm, vội vàng gọi theo: “Hải Băng, Hải Băng!”
Từ đầu đến cuối Thẩm Hải Băng giống như không nghe thấy, cô ta bước nhanh hơn, bước chân có chút loạng choạng.
“Cô đã mãn nguyện chưa, bây giờ cô vui lắm đúng không?” Tô Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi: “Để tôi chống mắt lên xem một người phụ nữ như cô sẽ có kết cục thế nào!”
Mắt Diệp Giai Nhi khẽ động, nhưng cô vẫn im lặng, không nói nửa lời.
Nói xong, bà ta đuổi theo Thẩm Hải Băng, Thẩm Thiên Canh vẫn chưa rời đi mà ở lại chỗ cũ, ánh mắt nghiêm nghị: “Hoài Dương, con không nên đối xử với Hải Băng như vậy.”
Thẩm Hoài Dương đưa mắt nhìn ông ta, nói: “Con biết nên xử lý như nào sẽ tốt nhất.”
“Nhưng cái tốt nhất của con không phải là những gì con bé muốn.”
“Con không thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn, đó là sự thật...”
“Về phần cô ta, ba cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa, từ khi nào con lại trở nên tuyệt tình như vậy?” Thẩm Thiên Canh tỏ vẻ uy nghiêm.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, môi mỏng nhếch lên, dòng chữ tuôn ra: “Ba, con không thể cho Hải Băng những thứ cô ấy muốn thì có nghĩa là tuyệt tình sao? Ý nghĩa của hai từ tuyệt tình này có phải hơi nông cạn trong lòng ba không, con biết rõ mình đang làm gì.”
“Có thể trong lòng con thì không phải, nhưng trong lòng ba thì quả thật là như vậy. Con nhìn xem thử tình cảm của con và Hải Băng bốn năm trước đi, còn bây giờ thế nào, con còn muốn ba nói gì nữa?”
Thẩm Thiên Canh hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt không hài lòng quét qua Diệp Giai Nhi rồi bỏ đi.
Phòng bếp yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Thẩm Hoài Dương chăm chú nhìn bóng dáng người trong ngực, đáy lòng có chút lo lắng, anh sợ những lời vừa rồi sẽ làm tổn thương cô: “Có sao không?”
“Chuyện gì?” Diệp Giai Nhi ngẩng đầu nhìn anh.
“Em không cần nghe những lời bọn họ nói, cũng không cần để trong lòng, biết không?”
“Em biết.” Cô nhếch miệng lắc đầu: “Em thật sự không để trong lòng đâu.”
Trừ Trạch Hy và bộ trưởng Mục thích gặp cô ra thì tất cả những người trong nhà họ Thẩm đều không thích cô, cô đã biết chuyện này từ 4 năm trước.
Hơn nữa, lúc đồng ý cùng anh tái hợp, cô cũng đã lường trước và chuẩn bị cho tình huống này, suy cho cùng Tô Tình cũng rất ghét cô.
Anh đột nhiên siết chặt vòng tay, giây tiếp theo, Diệp Giai Nhi ngã vào trong lồng ngực rộng lớn và ấm áp của anh, để cơ thể cô dựa vào người anh, người đàn ông nhìn cô đầy trìu mến: “Những chuyện đó cứ giao cho anh xử lý, em không cần nghĩ nhiều, đỡ hao tâm tốn sức, tới khi đó lại có nếp nhăn, chậc chậc…”
Cô mỉm cười, đang định nói gì đó thì người đàn ông đột nhiên cúi xuống hôn cô thật sâu.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng dép lê truyền đến, Huyên Huyên đứng ở cửa bếp dụi dụi mắt: “Mẹ, con đã ngủ lâu rồi, con đói bụng, vẫn chưa nấu cơm xong sao?”
“Mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?” Nói xong, Huyên Huyên đi tới.
“Huyên Huyên!” Diệp Giai Nhi lập tức gọi bé: “Mẹ bị trẹo chân, ba đang giúp mẹ xem thử, phiền Huyên Huyên lấy giùm mẹ chai nước trong tủ lạnh được không?”
Huyên Huyên gật đầu, lắc mông đi ra khỏi phòng bếp, Diệp Giai Nhi vội vàng đẩy Thẩm Hoài Dương ra: “Anh mau lên!”
Hai người vội vàng sửa loạn lại, thật chẳng ra sao.
“Lần thứ hai rồi...” Thẩm Hoài Dương ỉu xìu, giọng nói từ tính khàn khàn: “Con gái anh lại tập kích bất ngờ nữa, sớm muộn gì anh cũng bị con bé làm phát bệnh tim mất.”
Vẻ đỏ bừng trên gương mặt Diệp Giai Nhi vẫn chưa phai, cô nhéo nhéo da thịt mềm quanh eo anh: “Còn trách con bé nữa sao, là do anh không xem địa điểm và trường hợp!”
Anh vòng tay ôm cô: “Con bé vào thật đúng lúc, vừa nãy ba mẹ anh vào cũng không nghe thấy một tiếng động nào của nó, còn chúng ta vừa mới thân thiết một chút là nó lại đi vào, thật sự là kẻ thù nhỏ của anh mà!”
“Đừng lắm lời nữa, mau sửa soạn lại đi, kẻ thù nhỏ của anh đói bụng rồi kìa.” Cô mỉm cười đẩy anh ra khỏi phòng bếp.
Thẩm Hoài Dương không hài lòng, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một lúc rồi mới bước ra khỏi bếp.
Khi bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, Diệp Giai Nhi nghe thấy tiếng hét của Huyên Huyên phát ra từ trong phòng tắm, rõ ràng là đang bị người đàn ông kia chỉnh đốn.
Cô nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dương ném Huyên Huyên lên không trung rồi ôm chầm lại.
Những lời nói của Tô Tình và Thẩm Thiên Canh hôm nay không ảnh hưởng gì đến cô!
Trước kia, cô không định ở bên anh nữa nên cũng không cần thiết phải khách khí với lời nói đầy thô lỗ của Tô Tình, cô sẽ là phản đòn không thương tiếc, cô cũng không cần thiết phải chịu đựng những lời trách cứ của bà ta.
Còn bây giờ, cô đã có kế hoạch cùng anh tái hợp, Tô Tình là mẹ của anh, ở một mức độ nào đó, cô sẽ bao dung, không muốn anh bị kẹt ở giữa.
Tuy nhiên, sự bao dung ấy cũng sẽ có điểm mấu chốt, cô không muốn anh phải khó xử nhưng không có nghĩa là Tô Tình được phép sỉ nhục cô…