Thẩm Thiên Canh chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Nhà họ Tô bây giờ đã không còn là nhà họ Tô của 20 năm trước nữa. Nhà họ Tô lúc đó có thể ví như hô mưa gọi gió, bây giờ bà cụ Mục đã qua đời, ông cụ Tô quá đau buồn. Hơn nữa ông cụ cũng đã rời khỏi cương vị công tác nhiều năm, nếu ông ta thực sự vì Tô Tình mà đối phó với anh, một khi tin đồn lan ra thì chỉ tổn hại đến thanh danh của ông ta mà thôi, nhà họ Tô bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng không nói gì nữa, nghe ông ta nói vậy, xem ra ông ta đã hạ quyết tâm không thay đổi.
“Thẩm Thiên Canh anh không phải là người bạc tình, sau này anh cũng sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình với nhà họ Tô, sẽ không thất hứa.”
“Nói tóm lại em thấy được nhà họ Thẩm sau này sẽ không bao giờ yên ổn nữa.” Thẩm Hải Băng chỉ nói câu này.
Hai người còn đang nói chuyện thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tô Tình bước vào cười nói: “Hải Băng cũng ở đây sao, chị và trai em sẽ tới chung cư của Hoài Dương, em có muốn đi cùng không?”
Vẻ mặt Thẩm Hải Băng bỗng thay đổi, cô ta gật đầu: “Được, ở nhà một mình cũng chán.”
Ở nơi khác.
Thẩm Hoài Dương mới làm việc được ba tiếng đã lẻn về nhà!
Lúc này, anh đang nằm trên sô pha, hai chân tao nhã duỗi thẳng, Huyên Huyên dang chân ngồi trên bụng anh xem “hoạt hình Gấu Booni” phát trên tivi, bé thỉnh thoảng còn nhảy lên bụng anh hai cái.
Thẩm Hoài Dương rên rỉ, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của bé hai cái.
Diệp Giai Nhi đang ở trong phòng bếp, phòng bếp bày rất nhiều rau, cà tím, nấm, thịt gà và tỏi.
Cô cùng Huyên Huyên và ba mẹ đi siêu thị thì nhận được cuộc gọi từ người đàn ông này, anh tố khổ, phàn nàn, đòi cô nấu ăn cho anh.
Cô bắt đắc dĩ đành nói dối ba mẹ rồi đưa Huyên Huyên đến nhà anh. Lúc vào nhà thì phát hiện người đàn ông nào đó đang uể oải ngủ trên ghế sô pha, trên bàn trà có rất nhiều đồ ăn.
Cơm đang bốc khói trong nồi cơm điện, cô nhanh chóng chế biến món cà tím hầm, gà xào ớt, thịt lợn xào tỏi.
Đang bận bịu thì đột nhiên bị ôm từ phía sau, cô giật mình rồi thả lỏng người, ngoài anh ra thì còn có ai trong nhà này nữa?
“Thơm quá...” Cằm anh đặt lên vai cô, đôi môi nóng hổi chạm vào chiếc cổ trắng nõn yêu kiều, cắn thành một vết tím đậm.
Diệp Giai Nhi mẫn cảm, khẽ run lên: “Đừng làm loạn nữa, anh ra ngoài chờ một lát, sắp làm xong đồ ăn rồi.”
“Anh sẽ đợi ở đây, ở cùng em...” Thẩm Hoài Dương ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói, bàn tay to thuận thế thò vào trong gấu áo cô, vẽ một vòng quanh rốn cô, trêu chọc cô đến tay chân co quắp.
“Thẩm Hoài Dương, mau cút khỏi đây, Huyên Huyên còn đang ở phòng khách!” Cô đưa cùi chỏ vào bụng anh, hai má hơi nóng lên.
Chuyện xảy ra vào lúc nửa đêm lần trước khiến mặt mũi cô nóng ran, nếu như bị Huyên Huyên nhìn thấy lần nữa, cô thật sự sẽ xấu hổ chết mất!
“Huyên Huyên đang xem “Gấu Booni”, em đeo tạp dề màu trắng này thật đẹp, điều này đã thỏa mãn trí tưởng tượng của anh ở một mức độ nhất định, nếu em không mặc đồ bên trong, chân không ra trận thì sẽ càng tốt hơn…”
Giọng anh đã trở nên nặng nề, khàn khàn, vừa nghe đã khiến người ta thấy hồi hộp.
Hơi thở của Diệp Giai Nhi bỗng dưng trở nên gấp gáp, ánh mắt Thẩm Hoài Dương cũng trở nên đục ngầu. Cơ thể anh dính chặt vào người cô, chậm rãi cọ xát, tìm kiếm sự an ủi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Hai người đang làm gì vậy hả?”
Giọng nói vừa cao vừa sắc bén như thể muốn xé rách màng nhĩ của người ta. Ở cửa phòng bếp, Tô Tình, Thẩm Thiên Canh và Thẩm Hải Băng đang đứng đó...
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng đã lọt vào mắt ba người, đứng ở góc độ đó...
Biểu cảm của ba người họ đầy kinh ngạc khó diễn tả thành lời, ngoài ra biểu cảm của họ cũng khác nhau, đủ loại màu sắc.
Khuôn mặt thanh tú của Tô Tình không che giấu được vẻ tức giận, bà ta hung dữ nhìn Diệp Giai Nhi.
Con đàn bà đê tiện, không biết xấu hổ!
Thẩm Thiên Canh nhíu mày nhìn sang Thẩm Hoài Dương, sau đó nhìn Thẩm Hải Băng đứng bên cạnh ông ta.
Vẻ mặt của Thẩm Hải Băng đương nhiên cũng không tốt hơn là bao, cảm xúc lúc này rất lẫn lộn, ngón tay bấu chặt vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay, cơ thể khẽ run, giống như bị hai xô nước đá dội vào đầu, tay chân lạnh ngắt.
Mà phản ứng của Thẩm Hoài Dương cũng rất nhanh, anh không hề quay lại, ánh mắt sâu thẳm khẽ chuyển động, bàn tay to rời khỏi nơi cao ngất, nhanh chóng sửa sang lại áo lót cho cô rồi rời khỏi áo cô.
Lúc này, tim Diệp Giai Nhi vẫn đập rất nhanh, giọng nói đó quá quen thuộc, không phải Tô Tình thì là ai?
Tô Tình bước tới đứng trước mặt Diệp Giai Nhi, ngay cả lời bà ta nói ra cũng tràn ngập lửa giận: “Cô thật ghê tởm!”
Quả nhiên là một người phụ nữ đầy mưu mô, trước sau không đồng nhất, trước mặt người khác thì luôn miệng nói mình không có quan hệ gì với Hoài Dương, còn bày ra bộ mặt thanh cao, nhưng sau lưng lại cố bám lấy Hoài Dương không buông, đúng là không biết xấu hổ!
“Mẹ, đủ rồi!” Thẩm Hoài Dương nhíu mày, giọng nói trầm thấp mang theo có chút không vui, anh ôm Diệp Giai Nhi vào lòng trước mặt ba người bọn họ.
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tô Tình càng tăng lên, âm điệu tăng cao đầy sắc bén: “Hoài Dương, bây giờ con đang bênh vực cô ta sao?”
“Đúng, cô ấy là người phụ nữ của con và là mẹ của con gái con, con bảo vệ cô ấy là lẽ tự nhiên.” Anh kéo môi, nói từng chữ một.
Sắc mặt Thẩm Hải Băng cũng thay đổi, theo sau là sự mỉa mai và lạnh lùng, còn cô ta, cô ta tính là gì?
Hai tay anh ôm chặt vai cô nhưng sức lực rất nhẹ, lúc này Diệp Giai Nhi cũng bình tĩnh lại, cho dù đang đối mặt với cả Tô Tình và Thẩm Hải Băng.
Cô chỉ yên lặng nhìn Tô Tình, không nói lời nào.
Tô Tình tức đến không thở được: “Mẹ là mẹ của con, mẹ nuôi nấng con trưởng thành, bây giờ con lại đi che chở cô ta trước mặt mẹ sao, vậy mẹ là cái gì?”
“Chỉ cần mẹ bình tĩnh không nói những lời khó nghe kia thì đương nhiên con sẽ không cần che chở cô ấy, không phải sao?”
“Những lời khó nghe? Cho dù mẹ có nói xấu cô ta thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, cô ta đáng bị như vậy!” Cuối cùng, tất cả lửa giận trong lòng Tô Tình đều bị khơi dậy: “Hoài Dương, chẳng lẽ con quên mất cách đây bốn năm cô ta đã tự tay đẩy mẹ xuống cầu thang rồi sao, con quên chuyện cô ta đẩy Hải Băng xuống vách núi rồi hả, một người phụ nữ xấu xa như cô ta mà con lại che chở! Mẹ là gì trong trái tim con?”
“Đó là bởi vì thành kiến của mẹ đối với cô ấy quá sâu, cô ấy không giống như những gì mẹ nghĩ đâu. Con hiểu rõ tính cách và con người của cô ấy hơn ai hết, con hiểu rõ khả năng phán đoán và khả năng nhìn người của con, điều này không thể nghi ngờ!”
Anh híp mắt, mặc dù ngữ khí nhẹ nhàng, hờ hững nhưng lại rất kiên quyết, không để cho bất luận người nào hoài nghi. ngôn tình ngược
“Lấy một ví dụ đi, nếu ngày đó mẹ đang mang thai ba tháng và đang bị treo trên vách đá, một tay giữ vách đá và tay kia giữ Hải Băng, mẹ nghĩ mình có thể trụ được bao lâu?”
“Ngoài ra, nếu cô ấy thực sự muốn Hải Băng chết, vậy tại sao cô ấy lại dùng hết sức để giữ Hải Băng khi cô ấy ngã xuống? Hành động như vậy không phải rất thừa thãi sao?”