Lúc trở về ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ vừa mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, đang cầm khẩu trang.
“Tình huống của bà ngoại tôi như thế nào rồi?” Thẩm Hoài Dương nhanh chóng lên tiếng hỏi, biểu cảm âm trầm, có lo lắng, có bất an.
“Tình huống của bà Mục rất không lạc quan, trước đó bà ấy bị xuất huyết não một lần, cho dù là chức năng của thân thể hay là về phương diện mạch máu đều rất yếu ớt, chỉ sợ là lần này..."
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương lập tức thay đổi sắc thái, giống như là mây đen che lấp, đen nghịt một mảng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, kéo lấy áo blouse trắng của bác sĩ: “Mẹ nó, ông nói gì với tôi vậy?”
Biểu cảm lúc này của anh làm cho bác sĩ cảm thấy hoảng sợ, thân thể phát run, vẫn là Tô Chính Quốc ngăn cản anh: “Bác sĩ nói đi.”
“Thật ra thì tình huống của bộ trưởng Mục nghiêm trọng hơn so với lần tái phát lúc trước. Bị xuất huyết não, có nhiều người hôn mê bất tỉnh, hoặc là tử vong tại chỗ, lần trước bộ trưởng Mục đã tạo ra kỳ tích, nhưng mà tình huống lần này thật sự rất kém, mong là gia đình chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Bác sĩ chậm rãi nói.
Sau đó bộ trưởng Mục được chuyển vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, thời gian quan sát chỉ có một tiếng đồng hồ.
Tô Chính Quốc là người đầu tiên đi vào, nhìn bộ trưởng Mục yếu ớt tiều tụy nằm trên giường bệnh, trong lòng của ông vô cùng khó chịu.
Tình trạng của Thẩm Hoài Dương cũng chẳng tốt hơn là bao, bực bội, nôn nóng, lo lắng, ngột ngạt, tất cả cảm xúc như nhấn chìm anh.
Lúc bác sĩ đi khỏi còn nói một câu, bộ trưởng Mục ở đâu cảm thấy dễ chịu thoải mái thì hãy cố gắng dẫn bà đi đến đó, trong khoảng thời gian này ở lại bệnh viện, tác dụng không lớn lắm.
Xuất huyết não không giống với các căn bệnh mãn tính, có thể chậm rãi điều trị, một khi xuất huyết não đột nhiên phát tác, thường thì đều là mất mạng, chỉ cần một kích là đã có thể phá vỡ một người dễ như trở bàn tay.
Với lại trước đó bà Mục đã tái phát một lần, đây là lần thứ hai xuất huyết não, trở nên rất yếu ớt, với lại tuổi cũng đã lớn, tình huống không khả quan cho mấy.
Thẩm Hoài Dương và Tô Chính Quốc thương lượng với nhau có cần đưa bà Mục đến nước mỹ trị liệu một lần nữa không, dù sao thì điều kiện ở bên kia cũng tốt hơn ở đây.
Tô Chính Quốc lắc đầu: “Hiện tại sức khỏe của bà ấy đã không thể chịu đựng được việc giày vò đi đi về về, thật ra tình hình chữa trị của thành phố B không kém nước ngoài là bao, chỉ là tác dụng lòng người mà thôi, cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày xem sao, xem xem tình trạng có chuyển biến tốt đẹp không, rồi sau đó lại đưa ra quyết định.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương không nói gì nữa mà là trực tiếp gọi điện thoại qua Mỹ mời hết các đội ngũ chuyên gia nổi tiếng về phương diện xuất huyết não đến đây, chỉ cần có một tia hi vọng thì anh sẽ không từ bỏ.
Mấy người bọn họ thay phiên nhau canh giữ ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, ai cũng không hề rời đi một bước, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, căng cứng, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Buổi tối, Tô Tình và Thẩm Trạch Hy vội vàng chạy tới, Thẩm Thiên Canh vẫn còn chưa đến đây, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương vẫn rất khó coi.
Để nhiều người ở đây cũng không có tác dụng gì, Thẩm Hoài Dương kêu bọn họ về hết đi, một mình anh ở lại đây. Tô Chính Quốc không chịu đi, cuối cùng vẫn bị Tô Tình và Thẩm Trạch Hy cứng rắn kéo về nhà.
Trên hành lang chỉ còn lại một mình anh, Thẩm Hoài Dương gọi điện thoại cho trợ lý Trần kêu anh ta phải chú ý đến hành động của Diệp Giai Nhi trong khoảng thời gian này cho thật cẩn thận, phải điều tra cho anh địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Cả đêm không ngủ, thân thể cao lớn ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cố gắng trông coi.
Ở một bên khác.
Trở về thành phố S, lựa chọn áo cưới cùng với đồ vest đều là đi cùng với Quách Mỹ Ngọc, lần này không xảy ra tình huống như trước kia nữa, rất thuận lợi.
Bởi vì thời gian kết hôn sắp đến gần, mấy ngày nay ngày nào Quách Mỹ Ngọc cũng dẫn Diệp Giai Nhi đến trung tâm mua sắm để mua những đồ vật cần mua, chỉ là chăn ga vỏ gối, mà bà liền mua mấy bộ.
Diệp Giai Nhi đi cùng với bà, rất là bất đắc dĩ, thậm chí còn cảm thấy đau đầu, nhưng mà cô thấy không thể ngăn cản được, bà căn bản không nghe lời cô.
Kể từ sau khi Thẩm Hoài Dương xuất hiện trong cửa hàng áo cưới ở Tân Hải, bây giờ đã trôi qua hai ngày rồi, anh vẫn chưa xuất hiện.
Nếu như không phải chiếc áo cưới bị rách vẫn còn đang nhét ở trong phòng, thậm chí cô còn tưởng là ngày hôm đó sẽ nhìn thấy anh ở cửa hàng áo cưới, nhưng mà đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Khoảng thời gian này, anh trở nên yên tĩnh chưa có lúc nào yên tĩnh bằng, không có gọi điện thoại, cũng không xuất hiện trước mặt cô, dường như là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô. Chuyên trang đọc truyện -- T RЦмtrцуeЛ.VN --
Lúc nào muốn xuất hiện thì xuất hiện, làm cho cuộc sống của cô trở nên rối loạn, lúc không muốn xuất hiện thì lại biến mất sạch sẽ như thế, anh đúng là tùy ý mà.
Chỉ là, không phải cô vẫn luôn muốn có một cuộc sống yên tĩnh hả, rốt cuộc bây giờ đã yên tĩnh trở lại rồi, cô suy nghĩ những chuyện này làm cái gì?
Nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng, cô đứng ở đó suy nghĩ đến nỗi xuất thần, Quách Mỹ Ngọc vẫn còn đang lớn tiếng gọi cô: “Giai Nhi, Giai Nhi, con thấy cái rèm cửa này như thế nào?”
Đáp lời, cô nhấc chân đi qua.
Thành phố B.
Cửa phòng chăm sóc đặc biệt mở ra, y tá bước đến, cẩn thận đi đến trước mặt Thẩm Hoài Dương: “Tổng giám đốc Thẩm.”
“Nói.” Anh lời ít ý nhiều phun ra một chữ, đã hai ngày liền không nghỉ ngơi, lúc này đôi mắt thâm thúy hằn lên tia máu đỏ ngầu đến đáng sợ.
Y tá nhịn không được mà run rẩy cả người, cắn răng, gần như là không dám lên tiếng nói tiếp, do dự một lúc, cô ta mới nói: “Hô hấp của bà Mục dừng lại rồi.”
Cổ họng nhấp nhô, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương trong nháy mắt căng cứng giống như một tảng đá, rõ ràng là hơi thở của anh nặng nề như thế, nhưng mà trong nháy mắt liền bị chôn vùi, làm cho người ta phải hoảng sợ.
Tô Chính Quốc không hề rời khỏi bệnh viện, vẫn còn ở trong phòng bệnh cạnh phòng chăm sóc đặc biệt, nghe thấy tin tức của y tá mang đến, dáng người cao lớn liền ngã ngồi ở bên cạnh, thiếu chút nữa là đã ngất đi.
“Hoài Dương, mấy ngày nay bà ngoại của cháu vẫn luôn ầm ĩ đòi xem ảnh chụp của cháu với Trạch Hy khi còn bé, cứ luôn hoài niệm, nhìn như thế nào cũng nhìn không đủ. Mấy ngày nay, mỗi ngày bà ấy đều xem mấy chục lần, mà còn cảm thấy chưa đã, vừa mở miệng thì liền nhắc tới Hoài Dương và Trạch Hy của chúng ta lúc đó như thế nào. Ông chỉ cười cười, cho là bà ấy cảm thấy cô đơn nhàm chán, nhưng mà không ngờ tới hình như là bà ấy đã có dự cảm về chuyện đó rồi, còn nói với ông rất thường hay mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, có một cánh cửa cứ luôn lộ ra ánh sáng chói mắt...
Quai hàm Tô Chính Quốc căn cứng, những lời nói ra còn cứng hơn cả cơ thể ông, gần như ông không có cách nào thuận lợi nói ra những lời này, giống như là bị người khác bóp lấy cổ.
Trước kia, ông cho rằng những lời nói đó rất hoang đường, hóa ra có một vài người trước khi chết đúng là đã có điềm báo.
Thẩm Hoài Dương lẳng lặng lắng nghe, không nói một lời, kể từ sau khi y tá nói với anh câu ấy, biểu hiện của anh vẫn luôn rất bình tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm cho người khác không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Tô Tình đã khóc không thành tiếng, Thẩm Hải Băng đang dỗ dành bà ta, Thẩm Trạch Hy cũng không nói lời nào.
Thẩm Hoài Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang dài dằng dẵng mà yên tĩnh, anh hút hết điếu này đến điếu khác, làn khói lượn lờ, điếu thuốc không bao giờ rời khỏi tay anh.
Thậm chí là bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng không nhịn được mà phát run, không thể khống chế, không có cách nào khống chế, kiểm soát được nó.