Bàn tay thô ráp vuốt ve môi cô, hơi thở của Thẩm Hoài Dương gấp gáp: “Đừng để tôi nghe thấy những lời mà tôi không muốn nghe, nếu không tôi sẽ hôn cho em chết ở nơi này.”
Chỉ cần cô nói ra lời mà anh không muốn nghe, anh sẽ dùng môi ngăn cản cô, để cho cô không thể phát ra chút âm thanh nào.
Diệp Giai Nhi vẫn còn đang hô hấp, cô tức giận nhấc chân giẫm lên chân anh: “Đồ điên!”
“Đúng vậy, tôi là kẻ điên! Là bị em bức điên đó, em còn dám mặc áo cưới thử xem, có tin là tôi sẽ phá nát áo cưới không hả?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt âm trầm và nghiêm túc, làm cho cô biết rõ Thẩm Hoài Dương anh nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
Cô cũng tức muốn điên đi được, đánh vào lồng ngực anh, sức lực rất lớn, anh thật sự là một kẻ điên, không chỉ có mình là kẻ điên mà còn ép buộc người khác phải điên cùng mình. Hai người lạnh lùng mang theo lửa giận nhìn chằm chằm vào nhau, dường như là muốn nhấn chìm cả đối phương, chiến hỏa hết sức căng thẳng.
Áo cưới ở trên người đã bị xé nát, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra trong không khí, áo cưới là kiểu cúp ngực, lúc này cảm giác vô cùng chọc người.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương càng ngày càng tối, tối đến nỗi giống như mực đậm mãi không tan màu, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh vào lúc này, anh nhận điện thoại.
Không biết là đối phương nói cái gì, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú hơi thay đổi, ngay cả hàng lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau, anh cúp điện thoại, lại lườm cô một cái thật sắc bén, quay người lại ra khỏi tiệm áo cưới nhanh như gió.
Diệp Giai Nhi không hiểu hành động của anh, nhìn xuyên qua khe cửa phòng thử đồ, cô có thể nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang đứng bên ngoài tiệm áo cưới.
Chẳng lẽ hai người cùng đến đây, anh đến đây lại dẫn theo Thẩm Hải Băng, đúng là mỉa mai buồn cười.
Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng nói chuyện với nhau vài câu, sau đó hai người nhanh chân đi khỏi, leo lên chiếc xe đen đậu ở bên đường.
Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy chứ?
Diệp Giai Nhi tức giận cắn răng, nhìn lại áo cưới đã bị rách trên người mình, cô chỉ muốn cắn chết anh.
Lúc này, Điền Quốc Gia được đẩy tới, nhỏ giọng kêu lên ở ngoài cửa: “Giai Nhi.”
“Sao vậy?”
“Em thay quần áo ra đi ra rồi lại nói.”
Cau mày, Diệp Giai Nhi mặc quần áo tử tế rồi bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn Điền Quốc Gia: “Có chuyện gì thế?”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Điền Quốc Gia lên tiếng nói: “Xin lỗi, áo cưới và đồ vest của cửa hàng chúng tôi không phải bán cho hai người được, thành thật xin lỗi.”
“Đều là tiền như nhau, người khác có thể mua, tại sao lại không thể bán cho chúng tôi?” Diệp Giai Nhi phẫn nộ tỉnh táo nhìn nhân viên bán hàng.
“Đây là do quản lý mới thông báo, chúng tôi chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi, tôi xin lỗi.”
Suy nghĩ lại, khi bộ dáng kiêu ngạo của người đàn ông xuất hiện trong đầu, cô mới hiểu là có chuyện gì xảy ra.
Anh đúng là một kẻ điên mà!
“Không bán thì không bán, không phải ở Tân Hải chỉ có một cửa hàng bán đồ cưới, chúng ta đi thôi.”
Điền Quốc Gia gật đầu, cầm lấy túi xách đặt ở trên ghế sofa, Diệp Giai Nhi nắm tay Huyên Huyên đi ra khỏi cửa hàng bán áo cưới.
Mới bước về phía trước hai bước, lại bị nhân viên phục vụ chặn lại rồi cầm lấy chiếc váy cưới đã bị rách cho cô xem: “Cô ơi, tiền của chiếc váy cưới này vẫn còn chưa trả?”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi bùng cháy một ngọn lửa giận, trực tiếp nói: “Áo cưới này không phải là do tôi xé rách.”
“Lúc nãy người thử chiếc áo cưới này cũng chỉ có cô Diệp mà thôi, không có khách hàng nào khác mặc thử, với lại trong phòng thay đồ chỉ có một mình cô Diệp, nếu không phải là cô Diệp xé nói thì là ai được đây?”
Nghe lấy lời này, Diệp Giai Nhi cảm thấy buồn bực nực cười, phòng thay quần áo chỉ có một mình cô hả? Vậy Thẩm Hoài Dương vào đó bằng cách nào?
Nhưng mà đang ở trước mặt Điền Quốc Gia, đương nhiên cô không thể nói được, cũng không thể giải thích, nếu không thì...
“Có thể là trong lúc vô tình tôi đã làm rách váy cưới, bao nhiêu tiền vậy, tôi bồi thường cho cô.” Diệp Giai Nhi cũng không tiếp tục dây dưa với cô ta, cô mở miệng nói.
Bước ra khỏi cửa hàng áo cưới, ánh mắt Diệp Giai Nhi rơi ở trên người Điền Quốc Gia: “Bây giờ sao đây, chúng ta có cần đi đến cửa hàng khác không?”
“Đi chứ.” Điền Quốc Gia đáp lời.
Gần như đều đã chạy hết khắp các cửa hàng áo cưới ở Tân Hải, nhưng mà không có một cửa hàng nào chịu bán đồ cưới cho bọn họ.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể biết là ai đang giở trò ở sau lưng, Diệp Giai Nhi cảm thấy cục tức bị nghẹn ở lồng ngực, lên không lên, xuống cũng không xuống được.
Cô thật sự không nghĩ đến là Thẩm Hoài Dương lại có thể làm ra loại chuyện như thế ở Tân Hải, nhưng mà anh không cảm thấy hành động như thế ngây thơ lắm hả?
Nhưng mà cùng lúc đó trong lòng lại hiện ra một cảm giác không rõ ràng, dường như là bất đắc dĩ, dường như là...
“Xem ra là Tân Hải không được rồi, dù sao thì hôn lễ chúng ta cũng không có dự định phải tổ chức ở Tân Hải, áo cưới cứ chờ sau khi trở lại thành phố S rồi đi đặt.” Cô nói.
Ánh mắt Điền Quốc Gia chìm xuống, suy nghĩ lại có chút xuất thần, anh ta không phải là kẻ ngốc, không thể nào mà cửa hàng áo cưới lại vô duyên vô cớ không bán đồ cưới, đương nhiên là trong đó có nguyên nhân, mà nguyên nhân này đương nhiên là Thẩm Hoài Dương.
Chỉ có điều là anh ta không có ý định buông tay cô, khoảng thời gian này sống rất vui vẻ, trong lòng anh ta vẫn luôn tha thiết mong mỏi có cuộc sống như thế, anh ta muốn kéo dài cảm giác hạnh phúc và bình yên này.
“Về thành phố S đi.” Anh ta cũng có ý kiến như vậy.
Hai người nhất trí với nhau, Diệp Giai Nhi liền đi đặt vé dự định hôm sau sẽ chở về thành phố S, chuyện còn lại chờ đến khi về rồi lại nói.
Ở một bên khác.
Sân bay.
Thẩm Hoài Dương đứng ở sân bay, người đến người đi, cầm điện thoại còn đang trò chuyện với bên kia.
Một lát sau anh cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, vé máy bay đến thành phố B trong thời gian nhanh nhất đã cầm chắc ở trong tay, bây giờ chỉ còn chờ đến khâu đăng ký.
Sau khi trở về từ mỹ, sức khỏe của bộ trưởng Mục vẫn luôn rất yếu ớt, nhưng mà chưa từng xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới bà lại đột nhiên ngất xỉu, điều này đã nói sức khỏe của bà đã suy yếu đến cực hạn.
Trong tay của Thẩm Hải Băng cũng cầm vé máy bay, biểu cảm sốt ruột, càng không ngừng liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Sau đó, trên màn hình thông báo đã truyền tới âm thanh thông báo, hai người lập tức đi đăng ký, ba tiếng đồng hồ sau, máy bay đã đến thành phố B, không đến đại viện quân đội mà là đi thẳng tới bệnh viện.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Tô Chính Quốc ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, đã một khoảng thời gian ngắn không gặp nhau, trông ông đã già nua hơn nhiều.
“Hoài Dương đến rồi à.” Nghe thấy tiếng bước chân, ông hơi ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi.
“Ông ngoại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Thẩm Hoài Dương vẫn không hề thay đổi, cả người căng cứng.
“Ông đến siêu thị một chuyến, người giúp việc đang làm bữa tối, bà ngoại của cháu bị ngã xuống đất.” Lúc nói chuyện, biểu cảm của Tô Chính Quốc đều là vẻ tự trách.
Mắt nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn còn đang chiếu sáng, đôi chân dài của Thẩm Hoài Dương di chuyển đi đến góc tường, gọi điện thoại cho Tô Tình: “Mẹ, bà ngoại ngất xỉu rồi, mẹ đi chuyến bay sớm nhất đến thành phố B đi.”
“Được, mẹ biết rồi.” Tô Tình đáp lời ngắn gọn.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương lại gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, ban đầu không có ai nghe máy, qua một lúc mới có người bắt máy: “Hoài Dương.”
“Ba, bà ngoại ngất xỉu rồi, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố B.”
Thẩm Thiên Canh có chút khó xử: “Khoảng thời gian này huyện Thiểm vẫn còn đang bận rộn rất nhiều việc, tái tạo lại sau thảm hại thật sự bận rộn không thể thoát thân, qua hai ngày nữa ba sẽ đến thành phố B.”
“Không được, nhất định bây giờ phải chạy đến đây, con không quan tâm ba bận rộn đến cỡ nào ở huyện Thiểm.” Giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn, vừa mới nói xong, Thẩm Hoài Dương liền cúp điện thoại.