Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 224: Chương 224: Người đàn ông này đã biến thành kẻ điên rồi




Rõ ràng là yêu như thế, nhưng mà lại giả vờ như không quan tâm và chán ghét, không có ai biết lúc đó cô ta đau đến cỡ nào, mà anh lại hận cô ta.

Đúng là như thế, Thẩm Hoài Dương không biết phía sau còn có chuyện như vậy, cảm giác áy náy đối với Thẩm Hải Băng lại tăng thêm mấy phần, nhưng mà cũng chỉ dừng ở áy náy.

“Đúng là tôi chưa từng biết những chuyện này, bây giờ đã trở thành chuyện cũ rồi, cho dù có nhắc tới thì cũng không có gì thay đổi, nếu như lúc trước cô lựa chọn nói sự thật cho tôi biết, vậy thì tất nhiên sẽ không tạo thành cục diện như hiện tại. Chỉ có điều là nếu như sẽ không trở thành hiện thực, nên gặp người nào thì chắc chắn sẽ gặp được người đó, nên yêu người nào thì cuối cùng sẽ yêu người đó, đây chính là số phận.”

Lúc nói chuyện, anh lại nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay mình, để cho cô cảm nhận được sự nóng bỏng của nó.

Diệp Giai Nhi chưa từng nghe thấy Thẩm Hoài Dương nói như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ nghe thấy từ trong miệng anh, chỉ mới có một lần, mà còn là lần đầu tiên.

Như có một tảng đá ném vào trong cõi lòng bình thản, sau đó kích thích con sóng lớn từng đợt từng đợt, dâng trào trong lòng cô.

Trước kia cô không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này với Thẩm Hải Băng, trong lòng cảm thấy nóng lên, trở nên mềm mại dịu dàng.

Biểu cảm của Thẩm Hải Băng lại càng thêm trào phúng, cảm giác đau đớn khó nói thành lời, cứ đang chăm chích cả người. Cô ta lạnh, cô ta đau, cô ta phẫn nộ.

Cô ta muốn lớn tiếng hét lên, muốn phát tiết sự phẫn hận, tức giận, ấm ức, đau đớn trong lòng mình ra bên ngoài.

Nhưng mà cô ta lại không thể thốt lên một lời nào, chỉ có thể run rẩy cả người mà ngồi ở đó, cơ bắp trên mặt cũng cứng ngắc, cử động cũng không thể cử động.

Chật vật nhiều năm như thế, cuối cùng cô ta lại nhận phải kết quả gì đây?

“Em về trước đi, một lát nữa tôi sẽ đến đó gặp Huyên Huyên.” Thu hồi tầm mắt, Thẩm Hoài Dương lại nhéo lên tay cô một cái rồi mới buông ra.

“Ừm.” Diệp Giai Nhi gật đầu, biểu cảm dịu dàng hơn một chút, cô đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Ngồi ở đó không hề động đậy, Thẩm Hải Băng cúi đầu nhìn cái bàn, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, bả vai đơn bạc không ngừng run lên nhè nhẹ.

Cảm thấy có chút đau lòng, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, bàn tay nâng lên rơi ở trên lưng cô ta: “Để tôi đưa cô về thành phố S.”

Không nói tiếng nào, cô ta vẫn duy trì động tác như thế, cũng không nhúc nhích. Hầu kết rắn chắc nhấp nhô, phát ra một tiếng thở dài trầm thấp, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, anh ôm cô ta lên đi ra ngoài, đến khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố Tân Hải.

Nằm trên giường, mái tóc của Thẩm Hải Băng xõa tán loạn, nhắm mắt lại, cô ta nhịn không được mà hừ nhẹ, dùng chăn bao bọc mình thật kín kẻ ở bên trong, một chút không khí cũng không thể lọt vào. Cô ta vẫn luôn rất xinh đẹp, tao nhã, nhưng mà bộ dạng lúc này lại chật vật khó coi như thế.

Lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô ta, Thẩm Hoài Dương không hề rời đi, anh ngồi yên vị ở trên ghế sofa.

Đi lên trên lầu, Diệp Giai Nhi suy nghĩ đến xuất thần, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những lời nói mà anh đã nói ở trong quán cà phê.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Điền Quốc Gia với vẻ mặt lo lắng đang chờ đợi ở cửa nhà, trái tim cô run lên, nhắm chặt mắt lại, cô đè nén những cảm xúc lo lắng xuống dưới đáy lòng.

Đi đến gần, cô mới nói: “Sao lại không vào nhà đi?”

Lúc ánh mắt của Điền Quốc Gia rơi vào đôi môi bị cắn đến sưng đỏ của cô, có chút hơi khựng lại, nhưng mà một chốc lại khôi phục lại vẻ ban đầu: “Không sao đó chứ?”

Diệp Giai Nhi đưa tay vuốt sợi tóc ở bên má ra sau lỗ tai, trong lòng có chút áy náy: “Không có việc gì đâu, đi thôi, đi vào trong nhà.”

Nói xong, tay cô đặt trên xe lăn, Huyên Huyên đang ôm sữa ở trong tay, nhìn môi mẹ mình, giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ ơi, miệng của mẹ bị cái gì cắn vậy à?”

Nghe vậy, thân thể Diệp Giai Nhi cứng đờ theo bản năng, nhìn về phía Điền Quốc Gia, nhưng Điền Quốc Gia lại làm như không để ý cái gì, đưa tay ôm Huyên Huyên vào trong ngực: “Mấy ngày nay có nhớ chú Điền không nào?”

“Có ạ, rất nhớ rất nhớ chú Điền.” Cái đầu nhỏ của Huyên Huyên gật gật như là con gà mổ thóc.

Cười một tiếng, Điền Quốc Gia đưa tay véo chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu của bé: “Thật là ngoan, nào, Huyên Huyên, chúng ta gọi một tiếng ba xem.”

Cái miệng nhỏ Huyên Huyên vểnh lên phía trước, một lát sau liền thốt lên hai chữ mềm mại: “Ba ơi.”

Nghe tiếng ba đó, Diệp Giai Nhi hơi cứng lại, đi vào trong phòng bếp làm bữa tối, Điền Quốc Gia thì chơi với Huyên Huyên trong phòng khách, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khanh khách.

Lúc đang dùng cơm tối, nhân viên cửa hàng áo cưới gọi điện thoại tới kêu ngày mai đến thử áo cưới.

Diệp Giai Nhi đáp lời rồi cúp điện thoại, Huyên Huyên cũng đã nghe thấy, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là biểu cảm hưng phấn: “Mẹ sắp đi thử áo cưới ạ, con cũng muốn đi.”

“Ăn cơm trước đi, bỏ sữa qua một bên, chờ sau khi ăn xong rồi thì lại uống sữa.” Nhìn bé một tay sữa một tay bánh bao, Diệp Giai Nhi chau mày.

Cười hắc hắc, Huyên Huyên nghe lời đặt sữa lên trên bàn, cầm lấy bánh bao.

Sau đó, Điền Quốc Gia vội vàng chỉnh lý tài liệu cho bên phía thành phố S, Huyên Huyên làm bài tập, còn Diệp Giai Nhi thì rửa chén.

Thật sự có chút mệt mỏi, chụp ảnh gần như bỏ ra cả một ngày trời, bữa nay trời còn chưa sáng là đã phải ra ngoài rồi trang điểm, thay quần áo, lúc này, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nằm ở trên giường, cô kiệt sức nhắm mắt lại, nhưng mà trong đầu lại nhớ tới tình cảnh ba người gặp nhau ở quán cà phê, đoạn đối thoại, từng câu từng chữ.

Vừa nghĩ như thế, cảm giác bối rối tiêu tan không ít, cô ngồi ở đó kinh ngạc đến xuất thần.

Tiếp theo đó điện thoại di động lại vang lên, cô nhận điện thoại, là của Quách Mỹ Ngọc gọi tới, nói với cô là đã gửi thiệp cưới hết rồi, còn đặt khách sạn tổ chức tiệc xong xuôi, thời gian thay đổi một lần nữa, là mười ngày sau.

Căn nhà của Điền Quốc Gia ở thành phố S đã được sắp xếp đâu vào đấy, cái nào nên mua đều đã mua xong rồi, không thiếu thứ gì, vài ngày nữa bọn họ tìm thời gian rảnh rồi về thành phố S.

Nghe thấy Quách Mỹ Ngọc thông báo thời gian, trái tim của Diệp Giai Nhi lại nhảy liên hồi, cô không nghĩ tới thời gian lại đổi sớm như vậy.

“Con người Quốc Gia tốt như thế, con có thể kết hôn với thằng bé mẹ cũng yên tâm rồi, chuyện mẹ lo lắng nhất cuối cùng cũng đã được giải quyết.”

Quách Mỹ Ngọc lại thở dài một hơi: “Con phải cố gắng quan tâm đến chân của Quốc Gia, mua xương nấu canh cho thằng bé uống, có nghe chưa vậy?”

“Con nghe rồi, ai mà không biết thì còn tưởng Quốc Gia mới là con của mẹ đó.” Diệp Giai Nhi cười cười, giận dỗi mở miệng nói: “Không có chuyện gì thì con cúp điện thoại nha mẹ.”

“Giai Nhi, mẹ lại dặn dò con thêm một câu. Quốc Gia thật lòng đối xử tốt với con, nếu như con làm ra chuyện gì, con xem xem con có thể xứng với Quốc Gia hay không. Còn nữa, ba và mẹ tuyệt đối sẽ đứng về phía Quốc Gia, có biết chưa?”

“Biết rồi.” Cô kéo dài âm thanh, gật đầu.

Cúp điện thoại, Diệp Giai Nhi rót một ly nước ấm ngồi trước cửa sổ uống từng hớp nhỏ, ánh trăng nhàn nhạt, không khí có hơi lạnh.

Đây chính là con đường mà cô đã lựa chọn, đã đưa ra quyết định, với lại mẹ và ba đã dặn đi dặn lại nhiều lần rằng cô phải đối xử tốt với Quốc Gia, lúc này đã không còn đường lui. Truyện Tiên Hiệp

Cũng không biết uống liên tục mấy ly nước ấm, cô cứ ngồi ở đó, Huyên Huyên gọi cô mấy tiếng mà cô cũng đều không nghe thấy, thẳng cho đến khi thân thể nhỏ bé của bé leo lên trên lưng, nhẹ nhàng lắc lư, rốt cuộc cô mới lấy lại tinh thần, ôm chầm lấy Huyên Huyên rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Giai Nhi vẫn dậy rất sớm, Điền Quốc Gia đã sửa soạn xong xuôi, Huyên Huyên cũng hiếm khi dậy sớm, tinh thần sảng khoái la hét muốn đi mặc áo cưới, con nít luôn luôn thích náo nhiệt.

Sau đó, ba người liền rời khỏi, đi đến tiệm áo cưới.

Điền Quốc Gia và Diệp Giai Nhi đi chọn áo cưới, Huyên Huyên cầm túi xách ngồi ở trên ghế sofa uống nước trái cây, cái miệng nhỏ bị dính nước trái cây.

Lúc này, điện thoại di động liền vang lên, bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bé lục tìm điện thoại trong túi, không biết chữ, cứ bấm lung tung vào điện thoại: “Tìm mẹ cháu có chuyện gì vậy ạ? Mẹ của cháu bận rộn nhiều việc, không có thời gian nghe máy.”

“Mẹ của con đang bận làm gì?” Giọng nói trầm thấp xuyên qua điện thoại di động, Thẩm Hoài Dương nhíu mày.

“Là chú ạ.” Trong giọng nói trẻ con của Huyên Huyên tràn đầy phấn khởi: “Mẹ của cháu đang đi thử áo cưới, cháu cũng muốn mặc áo cưới, mặc đồ trắng ấy.”

Cụp một phát, Thẩm Hoài Dương liền cúp máy, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ lo lắng, khí tức toàn thân trên dưới lạnh đến nỗi như muốn đông cứng người khác.

Nhìn bóng lưng biến mất, Thẩm Hải Băng nằm ở trên giường chậm rãi mở đôi mắt sưng đỏ ra, đứng dậy đi rửa mặt.

Cô ta đã chờ đợi bốn năm, không phải chờ đợi một kết quả như thế, cô ta không thể từ bỏ, cô ta không cam lòng, không công bằng.

“Mẹ ơi, chú vừa mới gọi điện thoại đến, con nghe máy rồi.” Huyên Huyên nói.

“Là chú nào vậy?” Diệp Giai Nhi nhíu mày.

“Là cái chú xấu xa đó.”

“Tại sao lại phải nghe điện thoại của chú ấy?”

“Tại sao lại không thể nhận điện thoại của chú ấy, chú xấu xa đối xử với con rất tốt mà.”

Nghe vậy, cô không nói gì nữa, Diệp Giai Nhi bắt đầu thử áo cưới. Váy cưới đầu tiên phần hông có hơi lớn, không vừa vặn, liền đổi bộ thứ hai.

Tiệm áo cưới nằm ở lầu một, mà đồ vest thì nằm ở lầu hai, cho nên cô với Điền Quốc Gia tách ra thử đồ.

Chỉ là lúc cô cầm lấy áo cưới đi vào khu vực thử đồ cưới thì sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn ông đứng trước mắt mình.

Lúc này quả thật có thể dùng từ mây đen dày đặc để hình dung biểu cảm trên mặt Thẩm Hoài Dương, ấn đường biến thành màu đen, ánh mắt rơi vào chiếc váy cưới màu trắng trên người cô, bàn tay khẽ động, hung tợn kéo lấy chiếc áo cưới, xé rách nó.

Cô tức giận, hai tay không ngừng đánh vào lồng ngực anh: “Thẩm Hoài Dương, cái tên điên này.”

Anh lại không nói lời nào, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, cuối người trực tiếp hôn cô, bàn tay bắt đầu dùng sức xé áo cưới.

Cô đưa tay ra đánh, dùng răng cắn, hành động của anh điên cuồng làm cho cô trở tay không kịp.

Anh căn bản không thèm để ý tới cô, cứ mặc cho cô muốn làm gì thì làm, lực đạo trên môi lại hung ác hơn một chút.

Lúc này, anh không còn nhân từ bỏ qua cho cô giống như lần trước, cho dù cô cảm thấy hô hấp của mình không còn nữa, trước mắt biến thành màu đen.

Không thể tránh thoát, cô liền dùng sức đánh đá, dùng hết khí lực toàn thân lại không thể làm anh di chuyển nửa phần, sau đó thân thể bắt đầu như nhũn ra, bất lực, hai cánh tay nắm chặt lấy áo trước ngực anh, không khí thật sự không đủ nữa, đầu óc choáng váng.

Dường như là muốn trừng phạt cô thật nặng, nụ hôn của Thẩm Hoài Dương không hề nới lỏng, mà áo cưới đã bị bàn tay anh xé nát bươm.

Thẳng cho đến khi thân thể cô từ từ trượt xuống, rốt cuộc anh mới buông ra, đôi môi mỏng ngày hôm qua bị thương vẫn còn chưa lành lặn, hôm nay lại có thêm một vết thương mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.