Đèn đầu giường tắt, trong phòng rơi vào khoảng tối tăm, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người giao thoa.
Rõ ràng ngủ trên cùng một chiếc giường, rõ ràng khoảng cách của hai người gần như vậy, nhưng lại dường như rất xa, không thể chạm tới.
Mãi đến rất khuya, vô cùng yên ắng, nhưng đột nhiên truyền tới tiếng tin nhắn.
Cánh tay dài duỗi ra cầm lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, Thẩm Hoài Dương mở ra, tín nhắn là Thẩm Hải Băng gửi tới --- Ngủ chưa? Chúc ngủ ngon.
Ánh sáng màu lam chiếu sáng căn phòng, ánh mắt của Diệp Giai Nhi quét qua, sau đó, tay túm chặt chăn, mi tâm khẽ động, cô biết tin nhắn là Thẩm Hải Băng gửi tới.
Hôn nhân như này còn tiếp tục như nào nữa, cô thật sự nghĩ không ra cách!
Nhìn qua, nhưng không có trả lời tin nhắn, anh để điện thoại về chỗ cũ, từ từ đưa mắt qua, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô: “Hôm nay ở nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì?”
Anh tin chắc cô không phải là người như vậy, nhưng rốt cuộc là vì cái gì mới khiến mấy người xảy ra xung đột như vậy?
Cô lại cho rằng anh đang cố ý chất vấn cô, sau một hồi trầm mặc, mới mở miệng với giọng điệu mỉa mai, trái tim đau tê tái: “Tôi không có gì để nói cả, chính như những gì anh nhìn thấy, anh muốn cho rằng như nào thì là như đó.”
Dứt lời, cô nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Nghe vậy, bàn tay gầy guộc của Thẩm Hoài Dương hơi siết lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, chỉ hận không thể xuyên thủng hai cái lỗ.
Anh đợi lời giải thích của cô, không ngờ cô lại tùy ý và không thèm quan tâm như vậy...
Ý này là cảm thấy không cần thiết giải thích với anh sao?
Vẻ mặt của anh thay đổi, muốn ôm cơ thể mảnh khảnh mềm mại của cô vào trong lòng, vừa muốn bóp chết cô!
Nhưng nghĩ tới thái độ đó của cô, Thẩm Hoài Dương cuối cùng cũng tức giận, thu lại cỗ dục vọng đó, nằm ngửa đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Buổi sáng.
Bữa sáng mới bày xong, Tô Tình đã tới, vừa nhìn thấy bà cụ, bà ta liền oán trách nói: “Mẹ, mẹ tới đây sao uống sữa đậu nành, liếc nhìn bà ta: “Mẹ ở đây thì làm sao? Mẹ ở chỗ của cháu này, con là nói nhà họ Thẩm lớn như vậy, ở bên đó không phải tốt hơn sao, nơi này nhỏ, không có chỗ ở.”
“Mẹ cảm thấy khá thoải mái, Hoài Dương, cô giáo Diệp dậy chưa?” Bà cụ nghiêng đầu.
“Dạ rồi...” Thẩm Hoài Dương khẽ đáp.
Bà cụ nói: “Gọi con bé ra ăn sáng, sữa đậu nành còn nóng, bảo nó uống lúc nóng, còn nữa, lát nữa bảo con bé đến trường xin nghỉ phép, hai người đi đâu?”
“Đi nghỉ tuần trăng mật, địa điểm và thời gian mẹ đã sắp xếp rồi, có vấn đề gì không?”
Nghe vậy, Tô Tình thầm nghiến răng, sau đó lại rất bất mãn: “Mẹ, mẹ sao đối tốt với nó như vậy, mẹ chồng cũng đã tới rồi, con dâu không ra chào hỏi, còn phải để bà ngoại gọi ăn cơm, như này thành cái thể thống gì?”
“Mẹ thích con bé, đối tốt với con bé như vậy, đến 12 giờ không dậy, cơm còn phải phục vụ tới tận giường, con là thai phụ, con bé không phải là thai phụ sao, con có tư cách gì đi nói con bé?” Bà cụ khinh thường: “Người ta ở trong nhà mình cũng là bảo bối, được chiều chuộng, gả qua đây, không phải là vì để chịu tủi nhục ở nhà con, không cần thiết phải hà khắc như vậy.”
Tô Tình không có thể hiện mắt, tính toán chủ ý của mình: “Mẹ, mẹ để bọn chúng đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
Trực tiếp mở miệng đề nghị để Thẩm Hải Băng cùng đi với bà cụ đương nhiên là không thể, không được hay, vì thế chỉ có thể âm thầm làm...
Đưa lịch trình đã chuẩn bị sẵn ra, bà cụ nói: “Người làm mẹ như con nên giúp bọn chúng thu dọn, nhanh chóng xuất phát.”
Nghe vậy, mắt của Tô Tình không khách sáo mà đanh lại, trong lòng thầm hừ lạnh.
Muốn kêu bà ta thu dọn hành lý cho Diệp Giai Nhi, trừ phi trời đổ mưa máu, nếu không thì đừng hòng.
Nhưng vẫn đưa tay cầm lấy tờ lịch trình, bà ta buộc phải biết, nơi bọn họ đi là nơi nào!
Ngồi trong phòng, Diệp Giai Nhi liền nghe thấy tiếng của Tô Tình truyền từ trong phòng khách tới, ngay lập tức cô không có muốn đi ra.
Cô thà không ăn bữa sáng này, cũng không muốn đụng mặt với Tô Tình, mới sáng ra, cô không muốn khiến tâm trạng của mình bị phá hỏng.
Ngồi ở đó không nhúc nhích, nghe thấy âm thanh ngoài phòng hoàn toàn biến mất, sau khi Tô Tình rời khỏi, Diệp Giai Nhi mới đi ra.
“Dậy rồi à, ngồi đi, sữa đậu nành có hơi lạnh rồi, bà hâm lại cho cháu.” Bà cụ cười híp mắt, mở miệng nói.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhanh chóng đi tới, vội mở miệng nói: “Vẫn là để cháu đi, bà ngồi nghỉ ngơi đi.”
Bà cụ cười nói: “Tuy bà là một bà lão, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, những hoạt động phù hợp có lợi có việc rèn luyện sức khỏe, hoạt động gân cốt cũng khá tốt.”
Diệp Giai Nhi đi tới trước phòng bếp, lại bị đẩy ra, bất lực, cô chỉ đành ngồi ở trước bàn ăn.
Thẩm Hoài Dương mặc vest đi ra từ phòng để đồ, sải bước, bê bữa sáng mà bà cụ chuẩn bị sẵn để lên trên bàn.
Không có uống sữa đậu nành, cái Diệp Giai Nhi uống là sữa bò nguyên chất, uống một ngụm sữa bò nguyên chất, lông mày của cô nhíu lại, suýt nữa nôn ra.
Từ bé đến lớn, mỗi lần cô uống sữa bò nguyên chất đều có loại phản ứng này, cứ cảm thấy có hơi khó uống, còn nữa, mùi vị cứ lạ lạ hơn so với những loại sữa khác.
Ánh mắt quét qua, lông mày của Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, môi mấp máy, giọng nói trầm thấp cất lên, mở miệng nói: “Có cần thêm chút đường không?”
Bà cụ ngồi ở một bên, nếu cô không mở miệng thì có hơi khó coi quá, cúi đầu, cô tùy ý nói: “Không cần.”
Nhìn nhất cử nhất động của cô, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương dần trở nên thâm trầm, trong con ngươi bắn ra u quang bao trùm lấy cô.
Giả vờ không cảm nhận được, Diệp Giai Nhi tự uống sữa bò của mình, ăn trứng gà, xem anh thành không khí.
Trên bàn ăn, ám lưu giữa hai người dao động, bà cụ thông minh cỡ nào chứ, đương nhiên nhìn sơ một cái thì nhìn ra, nhưng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng nhìn hai người.
Nhất thời, trên bàn ăn không có bất kỳ âm thanh nào cả, vô cùng yên ắng.
Sau đó, Thẩm Hoài Dương đẩy ly cà phê ra, đứng dậy, ngón tay thon dài chỉnh vạt áo vest, đôi mắt hẹp dài ngước lên: “Cô Thẩm, đến phòng sách lấy giúp tôi văn kiện.”
Nghe vậy, ly sữa bò trong tay Diệp Giai Nhi khựng lại, lông mày lại hơi nhíu lại, đứng ở đó không nhúc nhích.
Cuối cùng, vẫn là bà cụ mở miệng: “Đi đi.”
Vừa dứt lời, bà ta thầm nháy mắt với cháu ngoại, nhìn đi, bà ta lĩnh ngộ không tồi chứ.
Nếu bà cụ đã cất lời, Diệp Giai Nhi đương nhiên không có lý do từ chối, xoay người đi tới phòng sách, quả nhiên nhìn thấy trên bàn sách để mấy tập văn kiện.
Đợi khi cô đi ra, chỉ thấy cơ thể cao lớn thẳng tắp của anh đã bước ra cửa, bất lực, cô chỉ đành đi theo qua đó.