Trong lúc đánh nhau hỗn loạn, một can dầu bị đổ ra đất, vô tình chiếc bật lửa trên người anh ta cũng rơi xuống, vỡ tan tành.
Một đốm lửa bùng lên, sau đó ngọn lửa lan mạnh ra xung quanh, khói đen bốc lên ngùn ngụt, làm người khác ho đến mức chảy cả nước mắt.
Trong giây phút, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Thẩm Trạch Hy hét lên một tiếng: “Anh cả, nơi này sắp phát nổ rồi, mau đưa chị dâu ra ngoài.”
Thẩm Hoài Dương cách cửa sau khá gần, anh ôm cô đi ra ngoài, tay cầm điện thoại gọi cho bệnh viện.
Thẩm Trạch Hy quay người, cũng đi ra bên ngoài, cửa sau đã ngập trong lửa và khói, đến khi gần đi ra, giống như nhớ ra điều gì đó, cậu lại quay trở lại.
Thẩm Thiên Canh ngã trên mặt đất, ngọn lửa dữ dội đã thiêu đến nửa người dưới của ông ta, vẻ mặt ông ta đau đớn, không thể cử động được.
Thẩm Trạch Hy một tay kéo ông ta, đem ông ta cùng ra ngoài, vẻ mặt giễu cợt đau đớn, cậu thật sự không muốn để ông ta chết trong đó.
Mấy người vội vàng tháo chạy ra khỏi khu công xưởng cũ đó, chạy cách đó chưa được bao xa thì nghe thấy một tiếng nổ, sau đó là ngọn lửa bốc thẳng lên trời.
Ngồi trên xe, anh bảo tài xế lái xe đi, chiếc xe lao như tên bắn về phía trước.
Trên suốt quãng đường, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, khiến người khác không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Chưa từng có giây phút nào khiến Thẩm Trạch Hy cảm thấy ngột ngạt, khó thở, muốn chết luôn trong xe như giây phút này.
Diệp Giai Nhi nhắm nghiền mắt, màu máu dưới thân đỏ gay mắt, làm quần áo Thẩm Hoài Dương cũng bị nhuộm đỏ, anh không nói gì.
Thẩm Trạch Hy không dám dẫn Thẩm Thiên Canh lên chiếc xe này, cậu cũng không định cho ông ta lên xe, tất cả những tội nghiệt này đều là do ông ta gây ra.
Tự mình tạo nghiệt thì thôi đi, lại còn nhất định phải kéo người thân của mình vào, ra tay với chính cháu của mình, ông ta đã lớn tuổi mà còn khốn nạn như vậy.
Người ba từ nhỏ đến lớn mà cậu luôn tôn kính đã làm cả những việc nên làm và không nên làm.
“Bác sĩ đâu?” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương âm u, thâm trầm, đem theo sự u ám không thể diễn tả được.
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng sự lạnh lùng đem theo thấm vào trong tim, đó là cái lạnh toát ra từ trong xương, Thẩm Trạch Hy hít vào một hơi: “Đang trên đường đến rồi.”
Anh khẽ ừ một tiếng, ngón tay dài, hơi run rẩy khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Anh biết, cô không hề ngất đi, cô vẫn đang tỉnh táo…
Nhưng lúc này, không ai muốn nói gì, một câu cũng không muốn nói, giờ phút này cho dù nói gì cũng đều không thích hợp.
“Chị dâu, về sau anh chị vẫn còn có thể có con mà, chị và anh cả vẫn còn trẻ như vậy, về sau những gì nên có nhất định sẽ có mà…”
Sự nhợt nhạt, im lặng, đau đớn của cô làm trái tim Thẩm Trạch Hy nhói đau như bị kim châm, đau nhức nhối.
Cậu đã nhìn quen thấy sự hoạt bát, rực rỡ của cô, hiện giờ cô không chút sức sống như vậy, cậu thật sự không chịu nổi.
Nhưng trả lời cậu chỉ có sự im lặng, trong xe vang vọng tiếng nói của cậu, ngoài ra chỉ còn lại tiếng thở.
Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô, từ đầu đến cuối giữ một tư thế đó, không hề di chuyển.
…
Quách Mỹ Ngọc vừa bón cho Huyên Huyên ăn, vừa lẩm bẩm: “Ông già này rốt cuộc đi đâu không biết, đến giờ ăn cơm trưa rồi mà còn không biết đường về, đi mua bộ cờ mà mua đến tận trưa.”
“Bà ngoại, sao ông ngoại vẫn chưa về ạ, ông bảo sẽ mang về cho cháu một cái bánh kem.” Huyên Huyên cũng đang mong chờ.
Bà lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi thì điện thoại lại đổ chuông, Quách Mỹ Ngọc vội vàng nghe máy: “Ông già chết tiệt nhà ông đi đâu vậy hả?”
Âm thanh truyền đến không phải là tiếng của Diệp Đức Huy mà là tiếng của một người phụ nữ, giọng nói này không thể quen thuộc hơn, là Dương Tuyết: “Bà Diệp sao?”
“Sao bà lại nghe điện thoại, ông nhà tôi đâu?”
“Bà đang nói đến ông Diệp sao? Thẩm Thiên Canh bắt cóc Diệp Giai Nhi, định khiến cô ta phá thai, quyên tặng tủy, còn ông Diệp bắt cóc tôi, định để Thẩm Thiên Canh thả người, bây giờ chúng tôi đang ở trên sân thượng của bệnh viện…”
Nghe vậy, Quách Mỹ Ngọc suýt nữa thì ngất ra đất, lồng ngực phập phồng lên xuống, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy, khuôn mặt trắng nhợt.
Thẩm Thiên Canh vì muốn lấy tủy mà đã bắt cóc Diệp Giai Nhi, bắt cô phá thai, còn Diệp Đức Huy lại bắt cóc Dương Tuyết, bà cảm thấy máu cả người dồn hết lên đầu, trước mắt đen thui, choáng váng.
Đợi đến khi bà gọi lại vào số của Diệp Đức Huy, một âm báo truyền đến nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Quách Mỹ Ngọc tim đập chân run, hãi hùng khiếp vía, huyết áp tăng lên mức cao nhất, bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy. Bà thử gọi tới số điện thoại của Diệp Giai Nhi, không ngờ lại gọi được.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Giai Nhi, huyết áp của bà Quách Mỹ Ngọc cuối cùng cũng hồi phục một chút: “Giai Nhi, có phải Thẩm Thiên Canh bắt cóc con không, con nói thật cho mẹ biết.”
Giọng nói của cô yếu ớt, bất lực, cô trả lời: “Vâng, nhưng hiện giờ con đã được cứu ra rồi, mẹ đừng lo lắng.”
“Giai Nhi à! Ba con đúng là hồ đồ, sau khi biết con bị bắt cóc, ông ấy vội vàng tới bệnh viện bắt cóc Dương Tuyết, hiện giờ ông ấy vẫn chưa biết là con đã được cứu ra. Được, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ sẽ tới bệnh viện trước.”
Tim bà đập loạn, lúc quay người lại không để ý, đầu đập mạnh vào tường, loạng choạng ngã xuống đất, trước mắt mọc sao, nhất thời không đứng lên được.
Trên xe.
Diệp Giai Nhi mở mắt, cô bảo tài xế lái nhanh hơn, nhanh hơn nữa, lái đến mức nhanh nhất.
Cô không ngờ ba mình lại ngốc như vậy, cô cũng không ngờ ông vì cô mà làm đến mức như vậy, không ngờ ông vì cô mà đi bắt cóc người khác!
Trên tầng thượng của bệnh viện.
Dương Tuyết và Diệp Đức Huy đứng đối diện với nhau, hai người đứng ở mép của tầng thượng.
Lúc Dương Tuyết gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc, Diệp Đức Huy dùng tay hất điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại rơi xuống vỡ tan tành, ông bảo bà ta gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh chứ không phải là bảo bà ta gọi về nhà.
Nói là bắt cóc nhưng Diệp Đức Huy không hề động tay động chân với Dương Tuyết, càng không hề trói bà ta lại mà chỉ dùng miệng uy hiếp.
Nếu như Thẩm Thiên Canh không thả Diệp Giai Nhi ra, còn dám hại cô sảy thai thì ông nhất định sẽ không tha cho bà ta, ông sẽ đẩy bà ta từ trên này xuống.
Nhưng đó cũng chỉ là uy hiếp, Diệp Đức Huy chưa từng làm những việc ngoài quá giới hạn như vậy, lần này cũng chỉ là do bị ép, điện thoại của Thẩm Hoài Dương không gọi được, ông sợ báo cảnh sát lại làm Thẩm Thiên Canh điên lên, càng ra tay sớm hơn với Diệp Giai Nhi.
Vậy nên cách duy nhất của ông chỉ có thể là uy hiếp, ép buộc Dương Tuyết, bắt bà ta gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, thả Diệp Giai Nhi ra.
Dương Tuyết vừa nhìn đã biết là ông ta không thật sự định bắt cóc, mục đích chỉ là muốn Thẩm Thiên Canh thả Diệp Giai Nhi ra.
Có thể vì một đứa con nuôi mà làm đến nước như vậy, cũng đủ thấy đây là một người tình nghĩa sâu nặng.
Còn Thẩm Thiên Canh có thể vì bà ta làm đến bước đường này cũng là người tình sâu nghĩa nặng, bà ta cũng muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, bảo ông ta thả Diệp Giai Nhi ra, nhưng điện thoại gọi mãi không được.
Thẩm Thiên Canh đối xử thật lòng với bà ta, bà ta không thể vô tình với ông ta. Nếu tin tức Thẩm Thiên Canh bắt cóc người khác bị truyền ra ngoài, cả đời ông ta nhất định sẽ bị hủy hoại.
Trên đời này cũng chỉ có một mình người đàn ông như Thẩm Thiên Canh đối xử với bà ta như vậy, bà ta có vô tình vô nghĩa đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể tuyệt tình với Thẩm Thiên Canh.
Đúng lúc này lại có âm thanh vang lên, sau đó Tô Tình bước đến, tiện tay khóa trái cửa tầng thượng lại.
“Ngồi trò chuyện trong khung cảnh này cũng không tồi nhỉ.” Tô Tình đi về phía hai người, lời nói cay nghiệt: “Mới mấy ngày không gặp mà một đại mỹ nhân trước đây đã tiều tụy đến mức như vậy sao, bà nhìn thử xem, chỗ tóc giả này nhìn giả quá, đến cả đường chân tóc cũng không có.”
Dương Tuyết chạm vào mái tóc trên đỉnh đầu, không hề quan tâm đến bà ta.
“Lại nhìn khuôn mặt này đi, nhìn cái quầng mắt xanh tím này đi, rồi lại nhìn làn da này, đúng là khó coi!”
Mới mấy ngày không gặp mà Dương Tuyết đã thảm hại đến mức như vậy, đúng là khiến Tô Tình cảm thấy rất vui mừng và sung sướng.
Dương Tuyết đã nhìn thấy diện mạo lúc này của mình ở trong gương, đúng là không khác gì mấy so với lời miêu tả của Tô Tình, mới mấy ngày mà bà ta trông như đã già đi mấy tuổi.
Tô Tình đang cười, nụ cười trên miệng càng lớn hơn: “Không phải bà thích quyến rũ đàn ông sao? Để tôi xem hiện giờ bà như vậy rồi còn quyến rũ đàn ông thế nào?”
“Nói đủ chưa?” Dương Tuyết không muốn đôi co với người phụ nữ này.
Tô Tình là người phụ nữ không có đầu óc nhất mà bà ta từng gặp, hơn nữa việc có giữ được Thẩm Thiên Canh hay không là bản lĩnh của bà ta.
“Chưa đủ đấy, làm sao nào? Bà dám làm mà còn sợ người khác nói sao? Bà tự xem dáng vẻ hói đầu hiện giờ của mình đi, thật là khó coi, đi trên đường nhất định là trò cười của mọi người, nói không chừng còn có người chỉ trỏ gọi bà là quái vật!”
Dương Tuyết cười lạnh: “Bộ dạng này của tôi thì làm sao? Với bộ dạng này của tôi mà Thẩm Thiên Canh vẫn vì tôi mà đi bắt cóc Diệp Giai Nhi để cô ta hiến tủy cho tôi! Đúng là không thể phủ nhận bây giờ bà đẹp hơn tôi, tôi xấu như vậy còn có thể khiến Thẩm Thiên Canh vì tôi làm đến mức như vậy, bà đẹp như vậy không biết Thẩm Thiên Canh còn có thể vì bà mà làm đến tận đâu?
“Bà…” Tô Tình tức điên, bà ta điên cuồng la hét, không ngờ Thẩm Thiên Canh vì người phụ nữ này mà đi bắt cóc Diệp Giai Nhi.
“Tôi ghét nhất người khác nói tôi xấu, càng không đến lượt bà khoa chân múa tay, bây giờ bà có ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đẹp đẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có được một cái liếc nhìn của Thẩm Thiên Canh. Tôi không làm gì cả nhưng có thể khiến ông ấy vì tôi mà làm tất cả, như vậy bà đẹp thì có tác dụng gì chứ?”
Lời nói của Dương Tuyết ngập tràn sự khinh thường.
Tô Tình tức đến mức thở không ra hơi, Thẩm Thiên Canh chính là nỗi đau của bà ta, còn câu nói của Dương Tuyết rõ ràng đã chọc điên bà ta, bà ta thở hổn hể lao tới đẩy Dương Tuyết.
Lúc này cơ thể Dương Tuyết đã vô cùng yếu đuối, căn bản không thể chịu được việc giằng co. Tô Tình đẩy hai ba cái là có thể đẩy ngã Tô Tuyết xuống đất.
Dương Tuyết bị đẩy ra mép của tầng thượng, sau khi ngã ra đó, Tô Tình còn nổi điên bước tới.
Thấy vậy, Diệp Đức Huy hét lên một tiếng: “Đủ rồi.”
Tô Tình bị quát một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đứng ở đó không động đậy gì nữa. Dáng vẻ lúc này của Dương Tuyết vô cùng thảm hại, bà ta thấy vậy trong lòng đã rất thỏa mãn, đủ rồi, không cần ra tay với bà ta nữa.
Dương Tuyết thở hổn hển, bà ta chống tay xuống đất, định đứng lên nhưng chân trái tự nhiên bị trượt, bà ta run lên một cái rồi ngã ra đất.
Nói thì chậm nhưng mọi thứ xảy ra rất nhanh, Diệp Đức Huy lao lên phía trước, vội vàng đưa tay kéo lấy tay bà ta, đang định kéo bà ta lên trên thì dưới chân vô tình giẫm phải một cái ống sắt. Ông loạng choạng, ngã thẳng xuống dưới lầu, Dương Tuyết hét lên một tiếng, thân thể cả hai người cùng lơ lửng rồi rơi thẳng xuống dưới.
Tầng thượng nằm ở tầng sáu, rơi từ đây xuống…