Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 280: Chương 280: Không còn gì nữa, không còn gì nữa




Máu, trên người Diệp Đức Huy và Dương Tuyết toàn bộ đều là máu, khi Diệp Giai Nhi từ trong xe bước ra, cảnh tượng kinh khủng này đập ngay vào mắt cô.

Còn Tô Tình đứng trên sân thượng bị dọa cho đứng ngẩn ra đó, bà ta không ngờ hai người cùng ngã xuống dưới.

Hai người lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, lúc đó cơ thể Dương Tuyết đã quá yếu, tử vong ngay tại chỗ. Còn Diệp Đức Huy được cấp cứu trong một tiếng đồng hồ, cuối cùng mất máu quá nhiều, cấp cứu không thành công, cũng qua đời…

Lúc nghe được tin này, Diệp Giai Nhi đang ngồi ở băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, chiếc quần bên dưới còn thấm đỏ máu.

Bác sĩ bước tới, kéo khẩu trang xuống, thở dài một hơi rồi lắc đầu: “Cú ngã quá nghiêm trọng, làm bị thương những bộ phận quan trọng, thêm vào đó mất máu quá nhiều, cấp cứu không thành công, bệnh nhân đã qua đời rồi.”

Diệp Giai Nhi được Thẩm Hoài Dương ôm trong lòng, cô cứng đờ người, im lặng giữ nguyên tư thế đó như một hòn đá, các khớp tay để trên đầu gối càng siết chặt, móng tay đã hoàn toàn biến sắc.

Đột nhiên cô lao ra khỏi vòng tay của Thẩm Hoài Dương như bị điên, đưa tay túm chặt phần áo trước ngực bác sĩ rồi lắc tới lắc lui, tâm trạng vô cùng kích động: “Đồ lừa đảo! Ông là đồ lừa đảo! Làm sao ông ấy có thể chết được! Làm sao có thể chết được!”

Bác sĩ bị lắc qua lắc lại đến mức choáng váng, Thẩm Hoài Dương bước đến dùng tay ôm chặt cô vào trong lòng, để mặt cô áp sát lên ngực anh. Hầu kết anh chuyển động, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Cô xót, anh cũng xót, cô đau, anh cũng đau như vậy, nỗi đau đớn trong lòng không hề thua kém cô.

Cả người cô không chút sức lực, cơ thể yếu ớt mềm oặt, trước mắt cô tối om.

Không bao lâu sau, Quách Mỹ Ngọc cùng hàng xóm đi tới, đầu tóc bà rối bù xù, vẻ mặt nhợt nhạt không còn một chút huyết sắc.

Đúng vào lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, y tá đẩy chiếc xe ra ngoài, Diệp Đức Huy nằm bên trên, vẻ mặt bình tĩnh, không còn hô hấp, giống như chỉ đang ngủ.

Bà Quách Mỹ Ngọc tuổi đã cao, khó lòng chịu được kích thích như vậy, ngất luôn tại chỗ.

“Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Diệp Giai Nhi đẩy Thẩm Hoài Dương ra, run rẩy chạy tới.

Thẩm Hoài Dương phản ứng nhanh, anh nhanh chóng bước tới đỡ Quách Mỹ Ngọc đã bị ngất xỉu rồi gọi to một tiếng: “Bác sĩ!”

Quách Mỹ Ngọc được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ làm kiểm tra toàn diện, không có gì đáng ngại, chỉ là bị ngất, tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì nữa.

Sau đó Diệp Giai Nhi đi tới phòng bệnh của Diệp Đức Huy, Thẩm Hoài Dương vội vàng đi theo sau, anh cũng theo vào nhưng cô đã lên tiếng: “Một mình em vào thôi.”

Anh hiểu rõ tâm trạng cô lúc nào hơn ai hết, anh cũng không kiên trì, để một mình cô đi vào cũng tốt.

Bức tường màu trắng, ga giường màu trắng, trước mắt cô toàn là màu trắng, màu trắng đến gai mắt…

Diệp Giai Nhi đứng ở đó, nhìn Diệp Đức Huy ở trên giường bệnh, cô há miệng mấy lần nhưng cuối cùng đều không phát ra tiếng.

Sau đó, nước mắt như nước biển tràn bờ đê, lăn dài trên gò má của Diệp Giai Nhi, sự lạnh lẽo không lời nào tả được tràn vào tim cô, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt hoàn toàn vụt tắt.

Cô đưa tay xoa mặt Diệp Đức Huy, trái tim cô như bị một vật sắc nhọn xuyên qua, không ngừng chảy máu, cô lạnh đến mức không ngừng run rẩy.

Cho tới bây giờ, cho tới lúc này, cho tới giây phút hiện tại, cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng ba đã rời xa cô, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa.

Thậm chí buổi trưa hôm trước, cô còn đưa cho cô một hũ đào vàng, mua cho cô một đống đồ ăn vặt, ánh mắt lấp lánh nụ cười nhìn cô đầy trìu mến.

Nhưng bây giờ không thể về lại được nữa, không thể về lại được nữa, vĩnh viễn không thể về lại được nữa…

Cô chưa từng nghĩ rằng thời tiết tháng mười một lạnh như vậy, lạnh đến mức không thể chấp nhận được.

“Ba, ba tỉnh lại, tỉnh lại được không?” Cô quỳ trên mặt đất, không ngăn được nước mắt tuôn xuống ướt đẫm mặt.

Cô vừa sảy thai, cơn đau nửa dưới người không hề nhẹ, cảm giác đau đớn lan ra khắp người, nhưng nỗi đau đó làm sao có thể so được với nỗi đau trong tinh thần.

Cô làm sao có thể quên được, lúc cô tan làm là ai đã đội mưa đội gió đi xe điện tới đón cô về nhà, cho dù ông bị ướt đẫm nhưng cũng sẽ giữ cho cô khô cong.

Cô lại làm sao có thể quên được, lúc đầu khi cô mới ly hôn, là ai giận dữ nói, con gái tôi tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, cũng không thiếu gì một vài năm đó, về sau ba nuôi con.

Mặc dù cô là con nuôi nhưng ba cô đã cho cô cả thế giới, ông luôn sợ cô bị đói, bị lạnh, sợ cô bị tủi thân, lúc nào cũng nhắc đến con bé nhà tôi.



Tất cả mọi chuyện trước đây hiển hiện ngay trước mặt, những gì đã mất sẽ vĩnh viễn biến mất, không thể quay lại được nữa…

“Ba, con nhớ ba, con thật sự rất nhớ ba, ba dậy đi, nhìn con một lần, nhìn con một lần nữa thôi!”

Giọng của cô đã khản đặc không ra tiếng, càng khô đến mức người khác có thể cảm nhận được lồng ngực cô đang nghẹn lại, bao nhiêu buồn bã và bi thương như vậy…

Chỉ đáng tiếc là Diệp Đức Huy vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy…

Ông sẽ không bao giờ có thể nghe thấy đứa con gái mà ông yêu nhất gọi ba, không bao giờ có thể nghe thấy được nữa…

Cô chỉ biết quỳ ở đó, Diệp Giai Nhi cũng không biết là mình đã quỳ bao nhiêu thời gian, quỳ bao nhiêu lâu, chỉ là cô cứ quỳ ở đó, vĩnh viễn không đứng dậy.

Đầu gối cô tê dại, từ lâu đã không còn cảm thấy gì nữa, thứ duy nhất cô cảm nhận được là sự căng cứng, còn lại cô không cảm thấy gì nữa.

Cô ở trong phòng bệnh không chịu ra ngoài thì đương nhiên Thẩm Hoài Dương ở ngoài cửa cũng không chịu đi. Anh sợ cô không chịu được, cũng sợ cô đau lòng quá độ, càng sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Anh cả, chị dâu vẫn còn ở trong đó sao?” Thẩm Trạch Hy bước tới.

“Ừm…” Ánh mắt Thẩm Hoài Dương nhìn về phía cửa phòng bệnh, khẽ trả lời một tiếng.

“Chị ấy vừa mới sảy thai, cơ thể còn quá yếu, anh cả, anh cứ vào đưa chị ấy về trước đi, nếu không chị ấy không chịu được, cũng ăn không tiêu.

Môi Thẩm Hoài Dương mím thành một đường thẳng, làm sao anh không muốn đưa cô đi chứ?

Thấy vậy, Thẩm Trạch Hy không nói gì nữa, một lát sau khóe miệng hơi mấy máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nuốt hết những lời định nói vào trong.

Cậu nghĩ những chuyện liên quan đến ba lúc này anh cả cũng không muốn nghe…

Lửa cháy khá lớn, thiêu đến nửa dưới người ông ta, bác sĩ nói về sau chân của ông ta chỉ có thể chống gãy, không đi được xa cũng không đi được nhanh.

Hai người không ai rời khỏi đó, cứ đứng chờ bên ngoài phòng bệnh, từ đầu đến cuối Diệp Giai Nhi không hề ra khỏi phòng bệnh, cô căn bản không có ý định ra ngoài.

Đến đêm, thời tiết trở nên rất lạnh, Thẩm Hoài Dương nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.

Anh đẩy cửa ra một khe nhỏ rồi bước vào trong, cô quỳ trên mặt đất đã ngủ quên mất, phòng bệnh không hề có máy sưởi, cô giở tung những đồ có thể tìm được rồi đắp lên người Diệp Đức Huy.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng ôm ngang người cô, anh mới di chuyển một chút mà Diệp Giai Nhi đã lập tức mở mắt ra.

“Em mệt rồi, anh đưa em sang phòng bên cạnh để ngủ.” Anh nói rất nhẹ.

Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ yên lặng tránh khỏi vòng tay của anh, sau đó không nói lời nào, nằm xuống bên cạnh Diệp Đức Huy.

Cô rất lặng lẽ, rất lặng lẽ, thậm chí nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, mặt cô như một mặt nước chết, đôi mắt thẫn thờ không có một chút tiêu cự nào.

Cô như vậy không có chút cảm giác nào của một người sống, im lặng đến mức khiến người khác cảm thấy bàng hoàng, đáng sợ.

Thẩm Hoài Dương đã vô cùng đau lòng nhưng lại hoàn toàn bất lực trước cô, nếu bây giờ nhất quyết đem cô đi thì có ích gì chứ?

Cho dù thế nào, chỉ cần cô có thể ngủ một lát, chợp mắt một lúc thì tốt biết bao…

Đêm đen tối như vậy, sâu như vậy, yên lặng từ vậy, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi bức tường và chiếc giường đơn trong phòng bệnh, càng nhìn càng thấy gai mắt.

Bên cạnh Diệp Giai Nhi là Diệp Đức Huy đã chết, không còn một chút hơi ấm nào…

Cô không sợ, không sợ một chút nào, người bên cạnh là ba của cô, làm sao cô có thể sợ được chứ?

Thẩm Hoài Dương cũng không hề chợp mắt, giữa chừng anh tới phòng bệnh của Quách Mỹ Ngọc, bà vẫn chưa tỉnh, vẫn còn đang hôn mê.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Mỹ Ngọc vừa mới tỉnh dậy đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Đức Huy như vậy, bà khóc không ngừng được, khóc đến đứt ruột đứt gan.

Người đã đi cùng bà bao nhiêu năm nay, đã cùng trải qua bao nhiêu mưa gió, bây giờ nói không còn là không còn nữa, bà làm sao có thể không đau đớn tuyệt vọng?

Khuôn mặt Diệp Giai Nhi tiều tụy, hốc mắt hõm sâu, môi khô nứt nẻ, cô đưa tay định đỡ Quách Mỹ Ngọc nhưng bị bà đẩy mạnh ra, trong mắt bà có cả sự uất hận.

Cô nhìn rõ sự uất hận đó trong mắt bà, môi cô run rẩy, cả người khẽ run lên, cô không dám tiến về phía trước, một bước cũng không dám tiến lên.



Cái chết của Diệp Đức Huy là một cú sốc quá lớn với Quách Mỹ Ngọc, ngay sau đó, bà không chịu được đã đổ bệnh.

Thử nghĩ xem, cả ngày không ăn không uống mà chỉ khóc, có cơ thể của mấy người chịu được chứ?

Bà ngã bệnh, còn Diệp Giai Nhi vẫn cố gắng chống đỡ, cô cố dùng chút sức lực của mình nhìn Diệp Đức Huy hỏa táng và làm đám tang cho ông.

Thẩm Hoài Dương luôn ở bên cạnh cô, trong thời gian ba bốn ngày, cô không nói một câu nào, chỉ làm những việc mà mình nên làm.

Cô đã tê dại, hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ cố ép mình đi làm hết tất cả những việc đó.

Ngày hạ táng, Diệp Giai Nhi ôm hũ tro cốt không rời tay, những người tới đưa tiễn đều là người thân, họ hàng.

Cô đi rất chậm, rất chậm, giống như đi trên dao, mỗi bước tiến về phía trước đều đau đến mức không muốn sống nữa.

Người ba cao lớn che mưa chắn gió cho cô bây giờ biến thành một nắm tro trong hũ đựng tro cốt này.

Cho dù nhỏ như vậy nhưng cô ôm thế nào cũng không xuể, ôm thế nào cũng không muốn rời tay, cô biết đây đã là đoạn đường cuối cùng.

Sau khi hũ tro cốt được chôn cất thì thật sự tất cả mọi thứ sẽ đứt đoạn, thật sự sẽ không còn gì nữa.

Quách Mỹ Ngọc không chịu được nữa, cố giằng hũ tro cốt ra khỏi tay cô, đanh mặt lại nói: “Ông ấy đã chết rồi, cô còn không để cho ông ấy được bình yên nhập thổ sao.”

Cô giống như bị điên, nhất định không chịu buông tay, Quách Mỹ Ngọc giơ tay lên, cho cô một cái bạt tai.

Thẩm Hoài Dương thật sự không biết làm thế nào để nỗi đau đớn trong lòng cô giảm đi một nửa, nếu như có thể anh thật sự sẵn sàng đi làm cho cô.

Từng nắm đất phủ lên hũ đựng tro cốt, che lấp nó, đến khi đất phủ hết lên, Quách Mỹ Ngọc không thở được, lại ngất đi lần nữa.

Quách Mỹ Ngọc được đưa đi, người thân bạn bè cũng đi hết, Diệp Giai Nhi ngã xuống trước phần mộ.

Vừa rồi trời còn rất đẹp, lúc này đã nổi gió, mây đen ùn ùn kéo đến, sau đó những hạt mưa lộp độp rơi xuống.

Cả người cô từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, trông rất thảm hại nhưng cô không hề quan tâm, cô mở túi, lấy thứ đồ trong túi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.