Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 262: Chương 262: Học chó sủa vài tiếng thì có sao đâu




“Lý do là gì?” Đương nhiên Tô Tình không muốn có người hiến tủy cho Dương Tuyết, bà ta hận không thể để Dương Tuyết chết ngay lập tức.

Thẩm Hoài Dương cũng không giấu giếm bà ta, anh cảm thấy căn bản không cần thiết phải giấu diếm, không dài dòng, chỉ nói một câu: “Cô ấy đang mang thai.”

Nghe vậy, Tô Tình ở bên kia liền im lặng rất lâu, chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Diệp Giai Nhi lại mang thai, đúng là nằm ngoài dự liệu của bà ta, chẳng qua bây giờ người có thể hiến tủy chỉ có một mình cô mà thôi, lúc này cô mang thai, không còn gì có thể tốt hơn.

Nhưng mà cô lại mang thai con của Hoài Dương, bây giờ so sánh, bà ta không có thời gian so đo những chuyện đó nữa, bây giờ Thẩm Thiên Canh và con đàn bà đó mới là quan trọng nhất.

“Được, mẹ biết rồi, tất nhiên mẹ sẽ không để cho hai người bọn họ sống thoải mái.” Cơn giận của Tô Tình vẫn còn chưa tiêu tan, trong bụng vẫn là một ngọn lửa giận.

Cúp điện thoại, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương sâu thăm thẳm, mấy ngày nay có thời gian, anh suy nghĩ lại, anh cần phải về nhà chính nhà họ Thẩm một chuyến, nói chuyện với bà thật đàng hoàng.

Dường như là phát giác được cái gì đó, hoàng lông mày tuấn tú khẽ cử động, thân thể cao lớn quay lại, quả như nhìn thấy Diệp Giai Nhi đang đứng ở cửa.

Cô nhìn anh đăm đăm, biểu cảm lạnh lùng, hai tay đang rủ xuống bên người hơi siết lại, anh đã biết sự thật từ lâu rồi, nhưng lại cố ý che giấu cô lâu như thế.

Còn nữa, anh dùng giọng điệu chắc chắn để nói chuyện với Tô Tình, càng làm cho cô giận dữ hơn.

“Anh dựa vào cái gì mà kết luận em chắc chắn sẽ không hiến tủy?” Cô nhìn anh.

Thẩm Hoài Dương đi đến gần, nắm chặt bàn tay đang rủ xuống bên người cô: “Đều nghe hết rồi, anh biết em sẽ không.”

Đây chính là phản ứng của anh, một câu đều đã nghe thấy rồi, thật đơn giản, chỉ có thế mà thôi?

“Nói không chừng là sẽ đó, không chừng là một ngày nào đó em sẽ đi làm.” Cô hất tay anh ra, có hơi phát cáu.

“Ngoan, đừng có gây chuyện.” Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Nghe vậy, lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng cô không khỏi bùng cháy hơn nữa, lồng ngực phập phồng, anh giấu diếm cô, lừa gạt cô như thế, lại còn nói là cô đang gây sự.

Cảm xúc dao động kịch liệt, Diệp Giai Nhi rút tay mình ra từ trong lòng bàn tay anh, đẩy người anh: “Ai đang gây chuyện với anh chứ, em đang nói thật.”

Lông mày nhăn lại, anh liếc nhìn cô, thấp giọng phun ra mấy chữ: “Em dám?”

“Tại sao em lại không dám?” Cô ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt của anh.

Có con thì anh có thể trấn an Tô Tình, anh lại nói với Tô Tình một cách chắc chắn như thế, nhưng mà anh có thương lượng với cô chưa, có nói với cô chuyện này chưa?

Anh lừa gạt cô, xem nhẹ cô, không quan tâm tới cô, anh chỉ quan tâm tới đứa nhỏ ở trong bụng.

“Diệp Giai Nhi.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương đã hoàn toàn thấp xuống, gọi cả tên lẫn họ cô, không biết rốt cuộc là như thế nào.

“Cho nên bây giờ anh đang nạt nộ em hả?” Rốt cuộc Diệp Giai Nhi cũng đã nổi giận rồi, ngọn lửa giận dữ trong mắt phút chốc nhảy vọt, cô hung dữ đẩy anh ra khỏi chung cư: “Ra ngoài, ra ngoài đi, bây giờ anh đi ra ngoài cho em, em không muốn nhìn thấy anh.”

Dưới chân là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, cô lại đang mang dép, lực đạo quá lớn, dưới chân đảo một cái, thiếu chút nữa là đã làm mình ngã xuống đất.

Thẩm Hoài Dương thấy vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc này cô còn đang mang thai, nếu như mà ngã xuống thì sẽ như thế nào?

Anh không dám chọc giận cô nữa, đành phải mở miệng đáp lời cô, thuận theo cô, anh đỡ cô: “Được rồi, anh đi ra ngoài, bây giờ ra ngoài ngay.”

Nhưng mà câu nói này lọt vào trong lỗ tai Diệp Giai Nhi đang tức giận lại thành ý hờn dỗi, anh thật sự muốn đi ra ngoài?

Cô lại càng thêm giận dữ, càng buồn bực, trực tiếp đẩy anh ra khỏi chung cư: “Được lắm, anh có năng lực thì bây giờ anh đi ngay cho em, mãi mãi cũng đừng vào nữa, ai vào thì người đó là chó.”

Vừa mới nói xong, cạch một tiếng, cửa chung cư liền đóng lại, Thẩm Hoài Dương còn chưa đứng vững, cánh cửa thiếu chút nữa là đã đụng vào mũi của anh.

Anh không đi vào, sợ là sẽ làm cho cô tức giận thêm, ngồi vào trong xe, đúng lúc Quý Hướng Không gọi điện thoại tới, anh khẽ nguyền rủa hai tiếng, đè cảm giác bực bội ở trong lòng xuống, khởi động xe.

Trong quán rượu, Quý Hướng Không khóc lóc như sói khóc quỷ gào, Thẩm Hoài Dương nghe không vô, trực tiếp ném một điếu thuốc qua: “Lắp cái miệng của cậu lại cho tôi.”

Thẩm Hoài Dương ngồi trên ghế sofa mở nắp chai rượu nốc một hơi, tâm trạng của anh cũng chẳng tốt là bao.

“Cãi nhau hả? Bây giờ cô ấy là phụ nữ mang thai, cảm xúc chập trùng bất ổn, có thể thông cảm được, cậu chưa nghe nói là phụ nữ mang thai một lúc rồi lại khóc, một lúc lại cười, có nhiều lúc tính tình lại táo bạo ghê gớm?”

Đây là lần đầu tiên mà anh nghe thấy, Thẩm Hoài Dương nhíu mày, cảm thấy có chút tò mò: “Thật hả?”

“Lừa cậu làm cái gì, đương nhiên là thật rồi, cảm xúc của phụ nữ mang thai có đôi khi nổi lên như sóng gió, ngay cả bọn họ cũng không thể kiềm chế được.”

“Không nhìn ra nha, cậu hiểu nhiều thứ đó chứ.”

“Còn phải nói, thiên văn địa lý, không có cái gì là tôi không biết.” Anh ta dõng dạc.

Thẩm Hoài Dương khinh thường cười lạnh: “Cho chút sắc mặt tốt là đã bắt đầu được đà lấn tới.”

Hai người gọi mấy bình rượu, Thẩm Hoài Dương uống không ít, nhưng mà không có say, còn Quý Hướng Không thì say đến bất tỉnh nhân sự.

Trả tiền bo cho nhân viên phục vụ, để nhân viên phục vụ lái xe đưa anh ta về nhà, còn anh thì leo lên xe, gọi tài xế, lại chạy về chung cư.

Đến chung cư là đã mười một giờ khuya, anh rón rén đi vào trong nhà, đèn phòng khách đã tắt hết rồi, lông mày nhướng lên đi đến trước cửa phòng ngủ.

Chân trái vừa mới bước vào, dường như là anh nhớ tới cái gì đó, có hơi dừng lại, đôi môi mỏng khẽ động, ho nhẹ vài tiếng, phát ra tiếng chó sủa trầm thấp.

Đàn ông co được giãn được, học chó sủa vài tiếng thì có đáng là bao?

“Anh còn vào đây làm cái gì nữa?” Diệp Giai Nhi nghe thấy âm thanh thì ngồi dậy, cô căn bản vẫn còn chưa ngủ.

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên thành một đường cong nhỏ, bước vào phòng, có hơi vô lại: “Không phải là em nói ai vào thì là chó hả, anh đã học tiếng chó sủa rồi, đương nhiên có thể đi vào.”

“Cái đồ mặt dày.” Diệp Giai Nhi nhịn không được mà bật cười, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, anh ôm cô vào trong ngực: “Không tức giận nữa? Sau cơn mưa trời lại sáng, có đúng không?”

Chui vào trong ngực anh, cô lắc đầu, cũng không biết tại sao lúc nãy cảm xúc của mình lại mất kiểm soát như thế, sau khi anh đi rồi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng mà lúc đó lý trí căn bản không nghe theo kiểm soát, cô cũng không biết là mình muốn nói cái gì, tại sao lại tức lại như vậy, đột nhiên lại trở nên nóng nảy, muốn nổi giận, có phải là bởi vì mang thai không nhỉ?

Nhưng mà anh lừa gạt cô là sự thật không thể chối cãi.

“Đã biết sự thật rồi, tại sao lại còn giấu giếm em?”

“Không phải là anh giấu em, là anh đang chờ, chờ đến lúc nào em mới có thể nói với anh những sự thật đó, còn nữa, tại sao chuyện đó lại giấu anh cơ chứ hả?”

Diệp Giai Nhi biết trong miệng anh đang chỉ chuyện gì, đó chính là cô là con ruột của Dương Tuyết.

Im lặng, một lúc sau đó cô mới nói: “Cũng không phải là em cố ý giấu anh, mà là vẫn còn chưa nghĩ ra phải nói với anh như thế nào, không biết mở miệng như thế nào, em muốn chờ sau khi mình nghĩ kỹ rồi thì sẽ nói cho anh biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.