“Đối với anh, em không cần phải lo lắng, cũng không cần phải nghĩ nhiều như thế, càng không cần phải sắp xếp từ ngữ, có biết chưa? Chúng ta là người thân thiết nhất, ở trước mặt anh em không cần phải duy trì lý trí lạnh lùng, giống như lúc nãy cũng được, giận dỗi một chút, để mình vô lý một chút, cho dù em như thế nào thì anh cũng thích, có biết chưa hả?”
Gật đầu, bây giờ đã biết sự thật rồi, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Nhưng mà sau này dù có chuyện gì đi nữa anh cũng không được dấu em.”
Đương nhiên là Thẩm Hoài Dương không chịu nghe, đôi mắt thâm thúy khẽ híp lại thành một đường, nói điều kiện với cô: “Yêu cầu là lẫn nhau, không thể chỉ có một phía.”
“Được rồi, em xin lỗi, những lời lúc nãy em nói là nói lung tung thôi, anh đừng có để ở trong lòng, em cũng không biết tại sao mình lại nói như thế.”
Nhưng mà còn chưa đợi cô nói xong thì thân thể cao lớn của người đàn ông đã hơi cúi xuống, đôi môi mỏng cắn môi cô, hôn cô, giống như là nuốt hết lời nói và hô hấp của cô vào trong bụng.
Phụ nữ mang thai quả nhiên giống như Quý Hướng Không đã nói, có nhiều khi vui buồn thất thường.
Xem ra anh cần phải tìm mấy quyển bách khoa toàn thư về phụ nữ mang thai để đọc mới được.
Thẩm Thiên Canh trở về nhà chính nhà họ Thẩm, Tô Tình không có ở nhà, chỉ có người giúp việc.
Ông ta đã gọi điện thoại cho thím Lý, nghe thấy thím Lý nói không có bà ta ở nhà nên ông ta mới trở về, với tình hình hiện tại, hai người không cần phải chạm mặt nhau.
Với lại cũng không cần thiết phải gặp nhau, ông ta trở về chẳng qua chỉ là mang những thứ thuộc về ông ta đi mà thôi.
Không đi vào phòng, ông ta trực tiếp đi vào trong thư phòng, đồ vật trong thư phòng mới là quan trọng đối với ông ta.
Tài liệu, bút, những gì ông ta mang đi được đều không thể để lại, lấy chìa khóa ra, ông ta mở ngăn kéo cuối cùng.
Trong ngăn kéo ở phía cuối cùng đều là những di vật lúc mẹ ông ta còn sống, toàn bộ đều được đặt ngăn nắp ở đó, cẩn thận tính lại đã mấy chục năm rồi chưa mở ra.
Đồng hồ, dây buộc tóc, vòng tay, Thẩm Thiên Canh lấy hết toàn bộ những vật đó ra rồi bỏ vào trong túi.
Sau đó ông ta muốn đóng ngăn kéo lại, nhưng mà không biết tại sao vẫn còn có cái gì đó kẹt trong ngăn kéo, vẫn luôn không thể đóng lại.
Thẩm Thiên Canh nhíu mày, thọc tay vào trong, sau khi sờ được một khe hở ở bên trong, quả nhiên là ở đó có cái gì đó tròn tròn, rất là trơn.
Rốt cuộc là gì vậy?
Mang theo nghi hoặc, ông ta ngồi xổm xuống đất, dùng thời gian rất lâu, sức lực rất lớn mới có thể lấy vật nhỏ đó ra ngoài.
Mở lòng bàn tay ra, khi chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh lục xuất hiện, đôi mắt của Thẩm Thiên Canh lại kinh ngạc mở to, ngẩn người...
Chiếc nhẫn bằng ngọc bích này giống hệt với chiếc nhẫn mà ông ta nhìn thấy Huyên Huyên đeo ở trên cổ lúc trong bệnh viện.
Ngồi lên ghế, ông ta nắm chặt lấy chiếc nhẫn ngọc bích, lâm vào hồi tưởng.
Trước kia, lúc ông ta còn chưa kết hôn, nhà chính nhà họ Thẩm chưa được xây dựng, ông ta đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng trước cửa nhà.
Tháng mười hai âm lịch trời đông giá rét, lúc đó tuyết rất lớn, ông ta vừa mới mở cửa thì liền nghe thấy tiếng khóc nỉ non của một đứa con nít, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện ra đứa nhỏ.
Còn đang được quấn tả, nó vô cùng nhỏ, dường như là mới được sinh không bao lâu, gò má bị đông lạnh đỏ hồng, khóc không ngừng.
Xung quanh còn chẳng có ai, huống hồ chi đặt một đứa nhỏ như thế này trong đất tuyết, chắc chắn là cô bé sẽ bị bệnh.
Thế là ông ta ôm đứa nhỏ vào trong nhà, mở tã lót ra mới phát hiện ở bên trong còn có một chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh.
Không suy nghĩ gì nhiều, ông ta tiện tay đặt nhẫn ngọc bích vào cùng với di vật của mẹ mình, mấy năm nay chưa mở di vật ra, cho nên cũng quên mất chiếc nhẫn ngọc bích.
Nếu như ngày hôm nay không phải trở về nhà lấy đồ đi, chỉ sợ là ông ta tuyệt đối không nhớ đến chiếc nhẫn ngọc bích này, do là thời gian quá lâu rồi nên ông ta mới quên mất.
Cái này có được tính như là thu hoạch ngoài ý muốn không nhỉ?
Thẩm Thiên Canh vô cùng vui mừng, cất kĩ chiếc nhẫn ngọc bích, nhanh chóng rời khỏi nhà chính nhà họ Thẩm.
Ngồi lên xe ô tô gọi điện thoại cho Thẩm Hải Băng, một lát sau bên kia liền có người nhận.
“Hải Băng, bây giờ em đang ở đâu vậy?” Thẩm Thiên Canh đặt cái vali vào chỗ ngồi phía sau, kêu tài xế lái xe tới bệnh viện.
“Đang ở nước Mỹ.” Âm thanh ở bên phía Thẩm Hải Băng rất hỗn loạn, có tiếng người nói chuyện không ngừng, âm thanh rất lớn, ồn ào nghe không rõ cho lắm.
Thẩm Thiên Canh nhíu mày lại: “Em đến nước Mỹ khi nào vậy, không phải quyết định ở lại thành phố S hả?”
“Đương nhiên là quyết định ở lại thành phố S rồi, nhưng mà công việc của em ở bên đây phải bàn giao cho người ta, đến đây lâu rồi.”
“Khi nào thì em trở về?”
“Nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì tối nay có thể trở về thành phố S rồi, em đã mua vé máy bay xong xuôi, một lát nữa sẽ đến sân bay.”
“Đến sân bay thì nhớ phải gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em, đến lúc đó anh có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Hải Băng đáp lời: “Được rồi.”
Nhà chính nhà họ Thẩm.
Sau khi Tô Tình trở về nhà chính nhà họ Thẩm liền nghe thấy người giúp việc nói ông chủ vừa mới về nhà.
Nghe vậy, trong lòng Tô Tình vẫn còn có chút mừng rỡ, có phải là ông ấy đã nghĩ thông rồi, có phải là hối hận rồi?
Nhưng mà câu nói tiếp theo của người giúp việc lại làm bà ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục, ngã đến thịt nát xương tan: “Ông chủ trở về thu dọn đồ đạc, mang hết tất cả những món đồ trong thư phòng đi rồi.”
Giống như là một cái kim tiêm lạnh lẽo đâm lung tung trên người bà ta, làm cho bà ta run rẩy, đau đớn, thân thể cũng không nhịn được mà co chặt lại, sau đó bà ta giống như điên mà chạy vào trong thư phòng, quả nhiên là món nào có thể mang đi ông ta đều đã mang đi hết toàn bộ, không để lại cái gì.
Xem ra ông ta không chỉ không có suy nghĩ quay đầu, ngược lại còn quyết tâm muốn phân chia giới hạn với bà ta.
“A a!” Tiếng thét chói tai vang lên, Tô Tình quét ngã đèn bàn, tài liệu, tất cả mọi thứ ở trên bàn xuống dưới đất, dùng sức dẫm chân lên đó.
Nhưng mà bà ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống tốt, gọi một cuộc điện thoại, bà ta đã sắp xếp người âm thầm theo dõi Thẩm Thiên Canh.
Buổi tối, chuyến bay của Thẩm Hải Băng đến sân bay, mà Thẩm Thiên Canh đã chờ ở bên ngoài sân bay khá lâu rồi, không ngừng liếc nhìn thời gian.
Lúc bóng dáng cô ta xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Thiên Canh mới có thể thả lỏng, đi lên phía trước nhận lấy vali trong tay cô ta: “Sao lại đi chuyến bay muộn như thế?”
“Mấy chuyến bay sớm thì không có vé, dù sao cũng không có chuyện gì gấp, cho nên mới mua chuyến bay này.”
Lên xe, Thẩm Thiên Canh chở cô ta đến nhà hàng pháp ăn bữa tối ở trên máy bay, Thẩm Hải Băng không ăn gì hết, lúc này ăn khá nhiều, lại uống mấy ly rượu vang.
“Đã ăn no chưa, ăn no rồi thì anh dẫn em đi gặp một người.”
“Ai vậy, sao thần bí như thế?”
Thẩm Thiên Canh nói như không nói, ông ta không nhiều lời, chỉ nói rằng: “Chờ đến nơi thì anh sẽ nói cho em biết.”
Xe chạy thẳng đến bệnh viện, Thẩm Hải Băng không hiểu, nghi hoặc, nhưng mà cũng không đặt câu hỏi, đến bệnh viện thì đương nhiên sẽ biết thôi.
Lúc Thẩm Hải Băng nhìn thấy Dương Tuyết, nghi ngờ trong lòng không khỏi sâu sắc hơn, cô ta không hiểu ý của anh cả.
Thẩm Thiên Canh để Thẩm Hải Băng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Có một số việc em đã biết rồi, ví dụ như là em được anh nhặt về.”
“Anh cả, anh muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đây, em có thể cảm nhận được anh có tâm sự rất nặng.” Biểu cảm trên mặt ông ta vẫn luôn nghiêm túc, không thể giấu được, kêu to.
“Thật ra thì bà ấy là mẹ ruột của em.” Thẩm Thiên Canh nhìn Dương Tuyết rồi nói với Thẩm Hải Băng, sau đó mới lấy chiếc nhẫn ngọc bích màu xanh kia ra: “Thứ này là anh phát hiện từ trong tã lót của em, đây là vật mà bà ấy để lại bên cạnh em.”