Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 264: Chương 264: Bà ta sắp nổi điên rồi




Câu nói này giống như là một quả bom ném thẳng vào trong đầu Thẩm Hải Băng, cả người cô ta bị nổ tung, không nghe thấy cái gì cả, thứ duy nhất mà cô ta có thể nghe thấy là âm thanh ầm ầm ở bên tai: “Anh cả, đùa như thế này không vui chút nào đâu.”

“Hải Băng, anh không có nói đùa, anh luôn không thích nói đùa, nếu đưa em vẫn không tin thì có thể đi làm xét nghiệm ADN với bà ấy.”

Thẩm Hải Băng nghe không lọt tai những lời nói đó của ông ta, cô ta hỏi: “Vậy quan hệ của anh và bà ta là như thế nào?”

Sớm muộn gì người nhà họ Thẩm cũng sẽ biết mối quan hệ của ông ta và Dương Tuyết, đương nhiên là Hải Băng cũng sẽ biết, cho nên không cần phải giấu giếm: “Em có còn nhớ rõ trước kia em hỏi người anh yêu là ai không, chính là bà ấy.”

Thế giới này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Thẩm Hải Băng cảm thấy vừa hoang đường, lại buồn cười.

“Thật ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn chưa nói cho em biết, bà ấy bị bệnh máu trắng, bây giờ cần có tủy phù hợp để tiến hành cấy ghép chữa bệnh, bây giờ chỉ có em mới có thể cứu bà ấy được thôi Hải Băng.”

Cô ta nhìn Dương Tuyết, bà đúng là một người phụ nữ rất đẹp, cả người đều toát ra một vẻ phong tình, nhưng mà đối với cô ta mà nói gương mặt ấy lại xa lạ như thế.

Thấy cô ta không nói chuyện, Thẩm Thiên Canh lại nói: “Hải Băng, anh đã nuôi em biết bao nhiêu năm rồi, coi như là em nể tình ơn nuôi dưỡng của anh, em có thể ghép tủy cho bà ấy được không?”

Thẩm Hải Băng cầm lấy túi xách, thu hồi ánh mắt: “Anh à, em vừa mới trở về từ nước Mỹ, ngay cả nghỉ ngơi cũng còn chưa nghỉ ngơi, anh lại ném cho em một quả bom như thế, em không thể thừa nhận. Trước tiên xét nghiệm ADN đi, về phần những chuyện khác chờ sau khi có kết quả rồi thì hẵng nói. Còn nữa, em đã mệt rồi, em muốn trở về nhà chính nhà họ Thẩm, anh có muốn về cùng không?”

Lá gan của anh thật là lớn, lại dám đón tình nhân đến thành phố S, đón tới trước mắt của chị dâu.

“Anh đã chuyển khỏi nhà chính nhà họ Thẩm rồi, chị dâu của em cũng đã biết chuyện này, em về đi, nhớ kỹ là ngày mai phải đến bệnh viện làm xét nghiệm đó.”

Thẩm Hải Băng nhíu mày gật đầu rồi quay người lại trực tiếp đi ra khỏi phòng bệnh.

Dương Tuyết bưng ly nước ở trên bàn, yếu ớt uống mấy hớp, mặc dù đều là con của bà ta, nhưng mà trong hai người không có người nào có điểm giống bà ta.

Nếu như nhất định phải nói có điểm giống nhau, vậy thì chỉ có mũi hơi giống, cũng đúng thôi, cùng mẹ khác ba, cả hai đứa giống ba của mình, làm sao có thể giống bà ta được chứ?

Mãi cho đến khi trở về nhà chính nhà họ Thẩm, trong lòng Thẩm Hải Băng đều là tâm sự nặng nề, Tô Tình ngồi ở trên ghế sofa quét mắt nhìn cô ta: “Về rồi?”

“Vâng chị dâu.” Kéo suy nghĩ trở về, cô ta đáp lời.

“Đến bệnh viện?”

Thẩm Hải Băng kinh ngạc, nhưng mà lập tức hiểu rõ, tất nhiên là chị dâu có cho người theo dõi anh cả, cô ta gật gật đầu.

“Đến bệnh viện nói chuyện gì vậy, còn lâu như thế.”

“Anh cả kêu em làm xét nghiệm ADN với bà ta, nếu như tỷ lệ tủy phù hợp thì cấy ghép tủy cho bà ta.”

Thẩm Hải Băng cho là Tô Tình đã biết hết mọi chuyện, bao gồm cả thân thế của cô ta, chỉ là cô ta không biết rằng đúng là Tô Tình biết khá nhiều chuyện, lại có chuyện này là không biết.

Đôi mắt mở to, Tô Tình nhìn về phía cô ta, bình tĩnh mà nhìn, Thẩm Thiên Canh sẽ không vô duyên vô cớ kêu Thẩm Hải Băng đi làm xét nghiệm ADN, tất nhiên là ông ta đã chắc chắn một chuyện nào đó, nếu nói như vậy, thế thì Thẩm Hải Băng cũng là con gái của người đàn bà đê tiện Dương Tuyết đó.

Không nói lời nào, cứ nhìn chăm chú như thế, Thẩm Hải Băng không khỏi bị nhìn đến run rẩy cả lòng, thậm chí ngay cả lông cũng dựng đứng hết cả lên.

Thật sự là vẻ mặt và ánh mắt lúc này của Tô Tình vô cùng đáng sợ, ánh mắt đó đủ để lưng của người khác phải toát mồ hôi lạnh.

Đôi môi khẽ nhúc nhích, lúc cô ta đang chuẩn bị nói chuyện, Tô Tình lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt ngửa lên trên trần nhà nhìn chùm đèn pha lê tráng lệ to lớn trên trần nhà, mắt trợn tròn không ngừng cười lớn: “Ha ha..."

Dường như bà ta bị cái gì đó kích thích, dường như là điên rồi, tiếng cười to rõ vang lên trong phòng khách, dư âm cứ quanh quẩn.

Thẩm Hải Băng thật sự bị bà ta dọa sợ, nhỏ giọng gọi: “Chị dâu, chị dâu..."

Tô Tình đứng dậy, không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng lên trên lầu, vừa đi vừa cười, khiến cho người ta nhìn thấy mà không khỏi hoảng sợ trong lòng.

Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết con gái của Dương Tuyết...

Câu nói này giống như là ma chú của phù thủy, cứ không ngừng kêu gào trong đầu của bà ta từng lần từng lần một, nhưng mà lại càng giống như là kim cô chú.

Lần nào nhớ đến cũng làm đầu bà ta đau đớn siết chặt, càng ngày càng chặt, càng ngày càng gấp, chặt đến nỗi như muốn bùng nổ.

Vậy mà bà ta lại nuôi con gái cho kẻ thứ ba cướp chồng của bà ta lâu như thế, hahaha, đúng là trào phúng đến cực hạn.

Sáng ngày hôm sau.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hoài Dương đã quen với việc nội trợ trong gia đình, sau khi thức dậy thì trực tiếp đi xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng, sắp xếp xong rồi thì lại gọi hai mẹ con thức dậy.

Trước kia Diệp Giai Nhi không thích sữa nguyên chất, gần đây đã thay đổi khẩu vị, cô uống sữa nguyên chất, còn sữa khác thì không đụng vào.

Huyên Huyên uống một ngụm thì liền phun ra, trên gương mặt non nớt đầy biểu cảm kỳ quái, cô bé không ngừng chẹp chẹp cái miệng nhỏ, sữa thật là khó uống quá đi, tại sao mẹ lại thích uống như thế?

Trường học cách chung cư gần nhất, Thẩm Hoài Dương đưa Diệp Giai Nhi đến trường học rồi lại đưa Huyên Huyên đi nhà trẻ, sau khi nhìn cô bé đi vào trong lớp rồi thì mới rời khỏi.

Cho nên dù là bạn nhỏ hay là giáo viên trong nhà trẻ thì đều biết Huyên Huyên có một người ba rất đẹp trai.

Thẩm Thiên Canh không tiếp tục gọi điện thoại tới nữa, Diệp Giai Nhi có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không suy nghĩ gì nhiều, ông ta không gọi, cô liền có thể yên tĩnh, cũng là lúc để cô nghiêm túc suy nghĩ lại.

Chỉ là cô cảm thấy tình hình trước mắt dường như quá mức yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến nỗi làm cho cô cảm thấy bất an.

Sợ là bữa trưa cô ăn cơm không ngon, Thẩm Hoài Dương muốn qua đó chở cô đi ăn cơm, nghe vậy, lông mày Diệp Giai Nhi trực tiếp cau lại.

Từ công ty anh đến đây cách một đoạn đường khá xa, lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, lại ăn một bữa cơm, thời gian quá ngắn, cho nên cô không để anh đến.

Đúng là như vậy, anh thì không đến đây, nhưng mà lại kêu trợ lý đưa cơm tới, một hộp cơm rất ngon miệng, có bốn ngăn.

Trợ lí Trần để hộp cơm lên trên bàn ngay trước mặt của tất cả các giáo viên trong phòng làm việc: “Đây là do tổng giám đốc kêu tôi mang tới, cơm trưa ở bên trong đều là thực đơn được viết bởi chuyên gia dinh dưỡng.”

Các giáo viên khác đồng loạt ghé mắt nhìn sang, Diệp Giai Nhi vội vàng mời trợ lí Trần ra khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho anh.

Gần như là điện thoại được kết nối ngay lập tức, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Thẩm Hoài Dương truyền tới: “Ăn cơm chưa?”

“Một lát nữa ăn, anh thì sao, đã ăn chưa?”

“Bây giờ vẫn còn có chút tài liệu cần phải phê duyệt, sau khi phê duyệt xong rồi thì đi đến nhà ăn cơm trưa, em có muốn ăn cái gì nữa không, để trợ lí Trần mang đến cho em.”

Trợ lí Trần đứng cách rất gần, anh ta có thể nghe thấy lời của anh rất rõ ràng, mắt rơm rớm nước mắt, tốt xấu gì anh ta cũng là trợ lý của giám đốc, bây giờ lại trôi dạt đến mức phải đưa cơm, mua đồ ăn vặt.

Tổng giám đốc muốn theo đuổi vợ, anh ta cũng phải chạy theo ở phía sau.

“Hết rồi, anh đi ăn cơm trưa đi, chờ sau khi ăn cơm xong rồi thì lại làm việc, anh đừng có uống cà phê đó.” Cái tính nghiện cà phê của anh thật sự làm cho cô chịu không nổi.

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên một đường cong mờ nhạt, biểu cảm trên mặt dịu dàng như nước, anh đáp nhẹ, tựa như gió xuân.

Lại nói vài câu rồi cúp, lúc trợ lí Trần muốn đi khỏi, Diệp Giai Nhi lại lấy hai hộp trà kỷ tử ra, một hộp tặng cho trợ lí Trần, một hộp khác kêu trợ lí Trần ngâm cho anh uống, sau này không được cho anh uống cà phê nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.