Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 265: Chương 265: Anh có rất nhiều thời gian




Ở một bên khác.

Sau khi Thẩm Hải Băng và Tô Tình chào hỏi với nhau thì liền đi đến bệnh viện, cô ta có phải là con ruột của Dương Tuyết hay không, cô ta cũng rất tò mò.

Xét nghiệm ADN khẩn cấp gai mươi bốn tiếng, sẽ có kết quả trong vòng một ngày.

Có rất nhiều người đang chờ đã kết quả, Thẩm Thiên Canh đang chờ, Thẩm Hải Băng đang chờ, mà Tô Tình cũng đang chờ.

Cho dù có chiếc nhẫn ngọc bích làm vật chứng, nhưng mà cũng không thể chắc chắn 100%, cho nên đương nhiên cần phải có một thủ tục cuối cùng để khẳng định.

Quả nhiên một ngày sau là đã có kết quả, kết quả cho thấy hai người đúng là mẹ con.

Cùng một kết quả nhưng mà có người vui, có người buồn, lại có người càng điên cuồng.

Thẩm Thiên Canh thì vui, mà Thẩm Hải Băng lại không có cảm xúc gì nhiều, vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, giống như là không biết nói chuyện. Tô Tình lại càng không thể chấp nhận được, cô ta thật sự là con gái của Dương Tuyết, bà ta đã nuôi con gái thay cho kẻ thứ ba mấy chục năm trời.

Nếu kết quả xét nghiệm ADN trùng khớp với nhau, vậy thì tỷ lệ ghép tuỷ sẽ cao hơn, tỷ lệ ghép tủy thành công giữa hai người có xác suất rất lớn.

Về phần quyết định xét nghiệm tỷ lệ tủy tương thích nằm trong tay Thẩm Hải Băng, đồng ý hay là từ chối, chỉ là một câu nói của cô ta.

Đương nhiên là Thẩm Thiên Canh có thể hi vọng cô ta đồng ý làm phẫu thuật ghép tủy, bây giờ Hoài Dương đã biết chuyện này, tất nhiên sẽ không để cho Diệp Giai Nhi hiến tủy, cho nên hi vọng duy nhất của ông ta đặt ở trên người Thẩm Hải Băng.

Còn Tô Tình, làm sao bà ta có thể đồng ý để Thẩm Hải Băng cứu Dương Tuyết được chứ?

Trong lòng bà ta, Dương Tuyết chính là một người đàn bà đê tiện, hận thù đối với bà ta không khác gì mối thù giết ba mẹ, bà ta chỉ hận không thể giết chết người phụ nữ đó.

Không chỉ cướp mất chồng của bà ta, hơn nữa mình còn nuôi con gái giúp cho bà ta mấy chục năm, cục tức này cho dù là người nào cũng sẽ nuốt không nổi, huống hồ chi bà ta là Tô Tình.

Thẩm Hải Băng bước xuống từ trên cầu thang, vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, là của Thẩm Thiên Canh gọi tới.

Chỉ nghe có vài câu, Tô Tình cũng biết Thẩm Thiên Canh gọi đến là vì cái gì, ngoại trừ tủy ra thì ông ta còn có chuyện cần thiết nào cần nói nữa?

Đợi Thẩm Hải Băng cúp điện thoại đi xuống lầu, Tô Tình ngăn cản hướng đi của cô ta: “Cô định hiến tủy cho bà ta?”

“Chị dâu, tình hình hiện tại vẫn còn chưa phát triển đến mức đó đâu, vẫn còn chưa làm xét nghiệm, cũng không đại biểu tủy của em và bà ấy phù hợp nhau.”

Hai ngày nay, cho dù là anh cả hay là chị dâu, chỉ cần vừa mới nhìn thấy cô ta thì đều hỏi những câu hỏi giống y như nhau.

Từ nước Mỹ trở về thành phố S cũng chỉ mới có hai ngày, lại bị hai người thay phiên ép hỏi như thế, ngay cả thời gian thở cũng không có, cứ luôn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, rối rắm, cứ vang lên ong ong.

“Nếu như phù hợp thì sao?” Tô Tình tiếp tục hỏi, bộ dạng như là không có được đáp án thì sẽ không bỏ qua.

Thẩm Hải Băng thật sự bất đắc dĩ: “Chị dâu, chuyện này cũng phải chờ sau khi xét nghiệm tủy xong thì mới nói tiếp.”

“Được, vậy thì chúng ta cứ nói trường hợp xấu đi.” Tô Tình ngồi đối diện cô ta, trực tiếp mở miệng nói: “Nếu như tủy phù hợp, cô dự định làm phẫu thuật ghép tủy, vậy thì sau này chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Hơn nữa, cô cũng đừng nghĩ mình có thể ở bên cạnh Hoài Dương, đó là chuyện không thể nào.”

Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, làm sao Thẩm Hải Băng có thể không hiểu được chứ?

Khẽ mấp máy môi, cô ta vẫn là không nói tiếng nào, vẫn còn chưa xét nghiệm tủy, bây giờ có nói cái gì cũng là quá sớm.

Nhưng mà nếu như tủy phù hợp, vậy thì tất nhiên cô ta sẽ bị kẹt ở chính giữa, không biết lựa chọn như thế nào, nghĩ lại đã thấy vô cùng đau đầu, cô ta đứng dậy trở về phòng tiếp tục ngủ.

Chung cư.

Huyên Huyên đòi ăn cơm, Diệp Giai Nhi muốn đi siêu thị ở dưới lầu, nghe vậy, Thẩm Hoài Dương đang ngồi trong thư phòng lập tức tắt máy vi tính muốn đi cùng với cô.

Cũng không thể để một mình Huyên Huyên ở nhà, kết quả là một nhà ba người đều đi xuống siêu thị ở dưới lầu, chỉ vì để mua một ký tôm.

Huyên Huyên được ôm ngồi trong xe hàng, hai cánh tay giang ra, cười khanh khách giống như là một con chim nhỏ.

Trên người Thẩm Hoài Dương mặc áo thun cổ chữ v, ở phía dưới thì mặc quần dài màu xám thoải mái, mang đôi dép lê bằng vải bông vô cùng tùy ý.

Chỉ có điều dù ăn mặc như vậy cũng không hề làm tổn hại sự ưu nhã và nét tuấn mỹ của anh, giá trị nhan sắc vẫn cao như cũ, Diệp Giai Nhi vội vàng mua thức ăn, chọn đồ ăn.

Lúc đi ngang qua khu đồ lót, Diệp Giai Nhi dừng chân lại. Cũng không biết là do mang thai cho nên ngực mới lớn, hay là vì cái gì đó, đồ lót trước kia cô mua có hơi nhỏ, mặc không vừa, đã chật lắm rồi, mặc vào không thoải mái.

Ngón tay tinh tế chọn áo lót, chọn một hồi, dày quá thì cô không muốn, màu nhạt quá cô lại không chịu, trông có vẻ hơi cũ.

Thẩm Hoài Dương cũng không nhàn rỗi, thân hình cao lớn đi qua khu quần lót, thỉnh thoảng nhìn nhìn.

Cuối cùng, ánh mắt anh lại rơi vào một bộ đồ lót bằng lụa mỏng màu đỏ, anh tưởng tượng nó được mặc trên người cô.

Diệp Giai Nhi lựa chọn một bộ đồ màu đen, kiểu dáng rất bình thường, sau khi chọn size xong rồi thì cô cầm tới chỗ quầy hàng, đang chuẩn bị tính tiền, lại có một bộ đồ lót gợi cảm màu đỏ bằng lụa mỏng vô cùng bắt mắt đặt trước mặt cô, sau đó lại là một giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc truyền đến: “Thanh toán chung luôn đi.”

Cơ mặt của cô nhịn không được mà giật giật: “Mua về anh mặc có đúng không?”

“Không, đương nhiên là em mặc rồi?” Anh nhíu mày, thậm chí còn hỏi người bán hàng: “Kích thước cô ấy mặc là bao nhiêu vậy?”

Xoạt một cái, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy gương mặt của mình nóng lên, cô đưa tay âm thầm kéo lấy cánh tay anh: “Trả về nhanh đi, nếu không thì mua về tự anh mặc.”

Thẩm Hoài Dương cong môi, chậm rãi kề gương mặt tuấn tú của mình qua, đôi môi mỏng đặt ở bên tai cô, trong hơi thở nóng bỏng của anh lộ ra vẻ trầm thấp và từ tính thuộc về riêng anh, vô cùng quyến rũ: “Muốn nhìn em mặc, rất muốn nhìn em mặc, chỉ muốn để em mặc rồi đứng trước mặt anh.”

“Em không muốn.” Cô đỏ mặt từ chối.

Người đàn ông thì rõ ràng là đang dụ dỗ cô: “Em cứ nhất định phải kì kèo với anh có đúng không? Anh không có vấn đề gì hết, hơn nữa, còn có nhiều thời gian.”

Thật ra thì quan trọng nhất là anh còn có da mặt, không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, nhưng mà da mặt cô lại mỏng, chắc chắn là cô sẽ không đấu lại anh.

Đến quầy tính tiền cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, ở phía sau đã có một hàng dài, không ít người đang thúc giục.

Nhân viên bán hàng cũng lên tiếng nói: “Cô ơi, cô có muốn bộ này không, hay là trả lại đây, nếu như muốn thì để tôi quét mã.”

Giọng nói không lớn không nhỏ, lại đủ để mấy người đứng ở phía sau gần bọn họ nhất có thể nghe thấy rõ ràng, có giọng cười trầm thấp truyền vào trong lỗ tai Diệp Giai Nhi, gò má cô trở nên nóng bỏng, lông mày nhíu lại, chỉ muốn xử lý tình huống trước mắt này cho xong: “Muốn.”

Nghe vậy, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương nở một nụ cười nhẹ, có chút buồn bực, cô âm thầm giơ chân lên dẫm vào mu bàn chân của anh.

Anh bị đau kêu lên một tiếng, cô cầm lấy cái túi nhân viên bán hàng đưa qua trực tiếp đi khỏi, cũng không thèm đợi anh.

Ra siêu thị, hai người sóng vai đi cùng với nhau, Huyên Huyên nằm ở trong ngực Thẩm Hoài Dương, ôm lấy trò chơi xếp gỗ vừa mới mua được, cùng với một đống đồ chơi lớn.

Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thỉnh thoảng đảo qua cái túi trong tay cô, Diệp Giai Nhi tức giận hừ lạnh một tiếng: “Anh mà còn nhìn nó thì có thể làm cái túi này thủng một lỗ luôn đó, cho dù có mặc vào đi nữa thì anh nghĩ rằng mình có thể làm gì được em, bây giờ anh đang tự dẫn lửa lên người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.