Thẩm Hoài Dương cười khẽ, hơi cúi người xuống cắn cắn vành tay cô, giọng nói dịu dàng như nước, còn có chút không đứng đắn: “Xem cho đỡ ghiền.”
“Theo như em thấy không bằng buổi tối anh ôm nó đi ngủ luôn cho rồi.” Cô cố ý trêu chọc anh.
“Có em thì mới có thể khiến cho anh xúc động, không có em nó đơn thuần chỉ là hai miếng vải mà thôi.” Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, dường như là muốn nhìn thấu cả người cô, rõ ràng là một chủ đề không đứng đắn, nhưng mà anh lại có thể nói một cách thâm tình dịu dàng như thế.
Diệp Giai Nhi hơi đỏ mặt, có chút ảo não vì mình lại đưa ra chủ đề này, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào anh: “Đi ra đi.”
Hai người trở lại trước chung cư, mà Trần Diễm An và Quý Hướng Không đã đứng ở cửa, trong tay Quý Hướng Không còn đang cầm điện thoại, dường như là chuẩn bị gọi điện thoại.
“Hai người về nhà kịp lúc lắm, tôi vừa mới định gọi điện thoại là hai người đã trở về rồi.” Quý Hướng Không ngước mắt lên: “Thuận tiện đến đây ăn chực một bữa.”
Đồ ăn mua khá nhiều, bốn người ăn dư sức, sau khi đi vào chung cư, hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Diệp Giai Nhi thì đi làm bữa tối.
Ánh mắt Trần Diễm An đảo qua cái túi cô xách ở trên tay, chớp chớp mắt, đột nhiên lại giật lấy, cô kịp phản ứng lại vội vàng giật lại.
Nhưng mà sao cô có thể nhanh tay bằng Trần Diễm An được chứ, vừa mới đến gần thì Trần Diễm An đã đổ bộ đồ chấn động ấy xuống ghế sofa, giọng nói cợt nhã: “Chà chà, không tệ nha, vải vóc ít như vậy mà cũng có thể mặc, tối nay dự định thắp lên lửa nóng với cậu cả Thẩm hả?”
“Còn dám nói nhảm nữa, cậu có tin là tớ sẽ cắt lưỡi cậu ra không hả.” Diệp Giai Nhi âm thầm nghiến răng, Quý Hướng Không ngồi yên vị ở một bên, chắc chắn là đã nghe được rồi, lúc này lại nở một nụ cười vô cùng có thâm ý với cô, mặt cô đều đã bị ném hết rồi.
“Sợ quá đi sợ quá đi, cậu thật sự muốn cắt lưỡi của tớ à, nào nào, tớ le lưỡi ra nè, cậu cũng dễ làm hơn.”
“Xéo đi, còn không nhanh đi vào phòng bếp giúp đỡ.”
Trần Diễm An lại cứ chậc chậc, uốn eo lắc mông đi vào trong phòng bếp, nhưng mà cô mặc váy dài, dưới chân lại mang đôi giày cao gót khoảng mười cm, kêu cô đi vào trong phòng bếp, quả thật cản trở chứ chẳng làm được cái gì. Diệp Giai Nhi trực tiếp đuổi cô ra ngoài, một mình yên tĩnh không có người nào làm phiền, làm tương đối nhanh chóng.
Chưa đầy một lúc, cả bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị đã được nấu xong rồi, tôm, sốt cà, khoai tây sợi chua cay, cá băm, thịt luộc.
Huyên Huyên thích ăn nhất là khoai tây sợi chua cay, cái miệng nhỏ nhắn bị nhét đầy, muốn rơi ra ngoài, Trần Diễm An ghẹo cô bé: “Còn ăn khoai tây sợi nữa thì lớn lên sẽ trở thành khoai tây đó.”
“Mới không có đâu.” Quai hàm cô bé phồng lên: “Sau khi cháu lớn lên thì sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, giống như là công chúa bạch tuyết.”
“Giống bảy chú lùn thì còn tạm được.”
“Dì Trần đáng ghét quá đi.”
“Ây dô, còn lâu á nha.” Trần Diễm An thích nhất là chọc Huyên Huyên oa oa kêu to, đây chính là niềm vui của cô ấy.
Khuôn mặt của Huyên Huyên bị cô ấy nắn nắn giống như là cái bánh mì, cô bé oa oa kêu to: “Dì Trần, dì mà còn không chịu buông tay thì cháu sẽ kêu ba cháu xử lý dì đó, ba cô cháu là Tôn Ngộ Không, dì là Bạch Cốt Tinh, ba cháu sẽ đánh Bạch Cốt Tinh.”
Trần Diễm An bật cười thành tiếng, thiếu chút nữa là nước mắt đã rơi ra ngoài, còn có vụ đánh Bạch Cốt Tinh? Đúng là di truyền cái tính thỉnh thoảng hờn dỗi của mẹ cô bé mà.
Một bàn đồ ăn, Quý Hướng Không ăn khá nhiều, nhất là thịt luộc gần như là bị một mình anh ta ăn sạch, Trần Diễm An thì ăn cá bằm, cặp vợ chồng này chạy đến đây như quỷ đầu thai dành cơm, Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương tùy ý ăn một chút.
Ăn tối xong, Trần Diễm An muốn ca hát, đi tìm microphone, hát hết bài này tới bài khác.
Ngày hôm sau Huyên Huyên còn phải đi học, Diệp Giai Nhi đưa cô bé về phòng, dỗ cô bé ngủ, sau khi ra ngoài, Trần Diễm An vẫn còn đang hát, cô cảm thấy đau đầu, ngăn cản cô ấy lại: “Có chừng mực thôi, cổ họng của cậu không đau hả?”
May mắn là hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, nếu không thì sẽ bị rất nhiều gia đình khiếu nại rồi.
“Cậu đừng có cản tớ, để tớ phát tiết một chút, mẹ nó không cho phép tớ đến phòng karaoke, dạy bảo tớ giống như là tiểu thư khuê các, nếu như còn không phát tiết thì tớ sẽ thật sự nổi điên.”
Quý Hướng Không bất đắc dĩ nhún nhún vai, biểu thị mình cũng lực bất tòng tâm, anh ta luôn luôn không có cách nào với cô ấy.
Hát một hơi đến hơn mười giờ tối, cuối cùng Thẩm Hoài Dương không còn kiên nhẫn, nhấc chân trực tiếp đá cho Quý Hướng Không hai phát, bảo anh ta đưa vợ mình về nhà.
Anh ta đi qua đó, vừa dỗ dành lại vừa thuyết phục, rốt cuộc cũng có thể cưỡng ép đưa Trần Diễm An đi. Trong căn hộ lập tức yên tĩnh lại, Diệp Giai Nhi cũng đã buồn ngủ lắm rồi, cô trở về phòng ngủ.
Thẩm Hoài Dương bưng ly sữa bò đến phòng mình, chuông điện thoại di động lại vang lên, anh ấn nghe: “Mẹ.”
“Vậy mà Thẩm Hải Băng cũng là con gái của con tiện nhân Dương Tuyết đó, Thẩm Thiên Canh đã kêu cô ta đi xét nghiệm tủy rồi.” Không quanh co lòng vòng, Tô Tình đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương giật hết cả mình, con ngươi âm trầm cũng trở nên nặng nề: “Mẹ chắc chắn?”
“Cô ta và Dương Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, kết quả vô cùng trùng khớp.” Tô Tình nghiến răng nói: “Vậy mà mấy năm nay mẹ lại nuôi con gái thay cho con tiện nhân Dương Tuyết, mắt của mẹ đúng là bị mù rồi.”
An ủi bà ta vài câu, đợi sau khi cảm xúc của bà ta bình tĩnh lại rồi, Thẩm Hoài Dương mới cúp điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, tin tức này thật sự làm cho anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nằm ngoài dự liệu của anh.
Diệp Giai Nhi dụi dụi mắt, nhìn anh,: “Đứng ở đó làm cái gì vậy, không ngủ hả?”
“Em uống ly sữa bò này trước đi.” Anh đi đến gần cô, đưa ly sữa bò vào trong tay cho cô.
Diệp Giai Nhi ngồi dậy nhận lấy, uống mấy hớp là đã uống hết ly sữa bò, cái ly đã thấy đáy.
“Bây giờ anh có một việc phải nói cho em biết.” Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh cô,trở tay nắm ngược lại tay cô, nâng lên đặt bên môi mình, một lúc sau cô mới nói: “Thẩm Hải Băng cũng là con của Dương Tuyết.”
Anh đã đồng ý với cô là mình sẽ không lừa gạt cô bất cứ chuyện gì, nhất là chuyện này, còn có liên quan tới cô.
Cả người như bị điểm huyệt? Diệp Giai Nhi kinh ngạc ngồi yên, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, sau đó cô mới tìm được giọng nói của mình: “Thật hả?”
“Thẩm Hải Băng và Dương Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, kết quả cho thấy bọn họ thật sự là mẹ con.”
Tại sao thế giới này lại có thể nhỏ như vậy, Dương Tuyết là mẹ ruột của cô, Thẩm Hải Băng lại là...
Hai mươi mấy năm nay sống một cuộc sống hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ đối mặt với sự thật này.
Hàng lông mi thật dài có hơi run lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi, không nói tiếng nào, Thẩm Hoài Dương lại không thích bộ dạng này của cô, anh cúi người xuống dứt khoát hôn cô.
Cánh môi bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nóng bỏng, làm cô lấy lại tinh thần, ánh mắt anh cách cô rất gần, có thể nhận ra vẻ nặng nề trong đó, còn xen lẫn lo lắng, anh cứ dán vào môi cô như thế: “Em còn có anh.”
Ánh mắt của cô dao động, cô chủ động hôn vào đôi môi gợi cảm của anh. Không ngờ tới là cô còn chủ động hôn mình, thân thể Thẩm Hoài Dương cương cứng, lập tức nắm chặt lấy cằm của cô, làm nụ hôn này sâu sắc hơn.