Mãi cho đến khi cả hai đều thở hồng hộc, rốt cuộc mới tách nhau ra, nằm dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, từ từ lấy lại hô hấp, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô lại yên tâm như thế, nhẹ giọng nói.
“Em không sao đâu, chỉ là tin tức đến quá đột ngột, nếu như đây là vận mệnh mà ông trời mang đến cho em, vậy thì em chỉ có thể chấp nhận.”
Có anh ở bên cạnh thật là tốt.
Mỗi người đều có số phận riêng của bọn họ, rất thường xuyên nghe thấy câu nói đó, vận mệnh trêu ngươi, bây giờ cô đã trải nghiệm hàm nghĩa của câu nói đó rồi.
“Vậy thì, vậy thì có phải là tủy dùng để cấy ghép cho Dương Tuyết cũng có thể lấy từ Thẩm Hải Băng.”
Chẳng trách hai ngày nay Thẩm Thiên Canh không gọi điện thoại cho cô, đương nhiên là ông ta đã biết chuyện này, có phải là ý định của ông ta liền dời lên trên người Thẩm Hải Băng?
Chỉ trong một lúc, cô đã có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.
“Tỷ lệ xét nghiệm ADN có xác suất rất cao, nhưng không đại biểu cho tủy chắc chắn phù hợp, trước khi kết quả xét nghiệm chưa có thì mọi thứ đều là ẩn số.”
“Nhưng mà..." Diệp Giai Nhi hơi ngước cổ lên, nhìn chăm chú vào anh, tay nắm lấy quần áo trước ngực anh: “Em lại muốn độ phù hợp tủy của cô ta và Dương Tuyết có tỉ lệ cao, như vậy thì không cần phải lấy tủy của em nữa, đứa nhỏ cũng sẽ bình yên, em nghĩ như vậy có phải là rất ích kỷ không?”
Cô nói là Thẩm Thiên Canh ích kỷ, nhưng mà lúc này bản thân cô cũng đang ích kỷ.
Mặc dù cô không có tình cảm gì với Dương Tuyết, nhưng mà dù sao Dương Tuyết cũng đã cho cô sinh mạng, tận mắt nhìn bà ta chết mặt mình, làm sao trong lòng cô không hổ thẹn được chứ?
Lúc này, nếu như Thẩm Hải Băng phù hợp, vậy là đã có thể cứu mạng Dương Tuyết, có thể bỏ qua cho cô.
“Không có.” Anh đặt những nụ hôn vụn vặt lên trán cô: “Không hề ích kỷ chút nào, rất bình thường.”
Tối hôm nay Diệp Giai Nhi ngủ không ngon giấc, cô cứ nằm mơ những giấc mơ hỗn loạn, làm cho cô ngủ cả đêm nhưng vẫn thấy mệt mỏi.
Sáng ngày hôm sau.
Thẩm Hải Băng đi đến bệnh viện làm xét nghiệm tủy, bây giờ cô ta chỉ tính làm xét nghiệm, cũng không có ý định cấy ghép.
Nếu như tủy phù hợp, đối với cô cũng không phải là trăm hại mà không có lợi, cũng có lợi ích, nếu như không phù hợp, hai người không cần phải dây dưa với cô nữa.
Diệp Giai Nhi không phải không có lương tâm nếu như đến lúc đó bị kẹp giữa mẹ ruột và Tô Tình, thì cô ta sẽ làm như thế nào?
Cho nên, dù là kết quả nào đi nữa thì cũng đều có ích cho cô.
Nhưng mà nếu như làm Thẩm Thiên Canh vui vẻ thì ngược lại Tô Tình cứ âm trầm theo dõi gắt gao.
Kết quả xét nghiệm có trong vòng hai ngày, Thẩm Thiên Canh và Tô Tình vẫn luôn quan sát Thẩm Hải Băng, không đi đâu hết, cô ta liền nghỉ ngơi ở nhà chính nhà họ Thẩm.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả, trái tim đập vô cùng loạn, hai ngày sau đã có kết quả.
Thẩm Hải Băng đến bệnh viện, kết quả đã được Thẩm Thiên Canh lấy đi, cô ta tìm thấy ông ta trên hành lang, không nói lời nào, cứ run rẩy ngồi ở chỗ đó.
“Sao rồi anh?” Cô ta không hiểu, không biết tại sao ông ta lại lộ ra vẻ mặt như thế, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề từ đâu?
“Tỷ lệ phù hợp không cao, không có cách nào cấy ghép, không có cách nào cấy ghép.” Dường như là Thẩm Thiên Canh muốn xé nát tờ giấy kết quả đó, từng nếp nhăn trên gương mặt đều đang bộc lộ vẻ khó tin.
Thẩm Hải Băng giật mình nhìn về phía tờ giấy kết quả, đúng là xác suất phù hợp rất thấp, cô ta chắc chắn là mình không động tay động chân.
Thẩm Thiên Canh không thể chấp nhận kết quả như thế, ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, không phải là để đợi một kết quả như vậy, nếu như thế, mọi chuyện lại trở về vị trí xuất phát.
Không phù hợp, cô ta và Diệp Giai Nhi đều là con của Dương Tuyết, bây giờ xác suất phù hợp của cô ta rất thấp, vậy thì chỉ còn lại có Diệp Giai Nhi.
Ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Canh, Thẩm Hải Băng không nói tiếng nào, ánh đèn trên hành lang bệnh viện hắt lên gò má của cô ta, có thể thấy rõ bọn họ đều đang lâm vào trầm tư.
Thân thể khom xuống, đầu vùi vào giữa hai chân, trong nháy mắt Thẩm Thiên Canh như già đi mấy tuổi, đến lúc này ông ta cũng không thể chấp nhận kết quả như thế, tất cả các hi vọng và mong chờ trong lòng ông ta đều ký thác trên người Thẩm Hải Băng, lúc này toàn bộ đều đã biến thành hư không.
Biểu cảm thất bại, tinh thần không tốt, tất cả những điều này cho thấy rõ anh cả thật sự yêu Dương Tuyết rất sâu sắc. Nhìn chằm chằm vào gương mặt của ông ta một hồi lâu, Thẩm Hải Băng mới di chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng thở một hơi, an ủi ông ta: “Anh cả, anh cũng đừng quá đau lòng.”
Nghe thấy tin tức này, Tô Tình vẫn còn đang nghỉ ngơi, sau khi nghe xong gần như là bà ta ngồi phắt dậy từ trên giường, tâm trạng của bà ta vui mừng chưa bao giờ có, còn kêu người giúp việc chuẩn bị cơm trưa.
Nhưng mà bà ta vẫn không yên lòng, lo lắng Thẩm Hải Băng và Thẩm Thiên Canh động tay động chân sau lưng bà ta, sau đó lại tung ra tin tức giả như thế này để lừa gạt bà ta, để cho bà ta mắc lừa thả lỏng cảnh giác. Cho nên Tô Tình cũng không phớt lờ, mà là phái người âm thầm đến bệnh viện xét minh tính chân thật của kết quả xét nghiệm.
Một khi tin tức được truyền đi thì vô cùng nhanh, không qua bao lâu, Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi đều đã biết rồi.
Bàn tay đang bưng ly nước cứng đờ, Diệp Giai Nhi kinh ngạc đứng ở đó, trong nháy mắt cô quên mất mình muốn làm cái gì.
Quả thật là ứng với câu nói trước đó mà cô đã suy nghĩ, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh trêu ngươi.
Sau khi nghe nói Thẩm Hải Băng là con ruột của Dương Tuyết, cho dù trong lòng cô có cảm giác gì đi nữa, nhưng mà nói thật cô thật sự thở phào một hơi, khi thượng đế đóng một cánh cửa của bạn lại thì sẽ giữ lại cho bạn một cánh cửa sổ.
Cô còn tưởng rằng thượng đế chừa lại cho cô cánh cửa sổ, không ngờ rằng cánh cửa sổ đó căn bản là cửa chết, kín không có khe hở.
Bây giờ những ảo tưởng tốt đẹp của cô đều đã bị hủy diệt, tất cả mọi chuyện lại trở về xuất phát điểm một lần nữa.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!” Thân thể nho nhỏ của Huyên Huyên nhảy nhót vui vẻ, giọng nói kéo thật dài.
Một lúc sau, Diệp Giai Nhi mới lấy lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn Huyên Huyên: “Sao vậy con?”
“Con đã gọi mẹ mấy tiếng rồi, mẹ đều không nghe thấy.” Huyên Huyên chu cái miệng nhỏ, đôi mắt linh động xoay chuyển vòng vòng: “Mẹ ơi, mẹ đang nhớ ba hả, mẹ còn bám ba hơn là Huyên Huyên nữa.”
Giận dỗi nhìn bộ dạng trêu chọc của Huyên Huyên, cô nói: “Một đống đồ chơi lộn xộn ở trên ghế sofa, con dự định để mẹ ném hết ra ngoài có đúng không?”
Nghe vậy, cái mông nhỏ của cô nhóc vặn vẹo uốn éo, nhanh như chớp trong nháy mắt không còn bóng dáng đâu nữa, chỉ nghe thấy trong phòng khách truyền đến những âm thanh lộn xộn.
Thứ bảy chủ nhật không cần phải đi học, với lại trong lòng Diệp Giai Nhi đang có chút lo lắng, cô trở về phòng liền chìm vào giấc ngủ.
Ở bệnh viện.
Thẩm Thiên Canh im lặng không nói, từ biểu cảm của ông ta, Dương Tuyết đã có được đáp án rồi: “Không phù hợp có đúng không?”
Hơi dừng lại một chút, Thẩm Thiên Canh gật đầu: “Tỷ lệ tương thích giữa tủy của em và Hải Băng quá thấp, không có cách nào tiến hành cấy ghép.”
Im lặng không lên tiếng, một lúc lâu sau trong giọng nói của Dương Tuyết đều là vẻ thờ ơ: “Không có cách nào cấy ghép thì thôi đi, dù sao thì cái mạng này ai muốn cứ lấy.”
Nhưng mà bà ta không quan tâm, không có nghĩa là Thẩm Thiên Canh không quan tâm, ông ta gằn từng chữ: “Anh nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu em.”
"Có câu nói này là đủ rồi, kết quả không quan trọng." Uể oải dựa lưng ra sau, Dương Tuyết nở một nụ cười bên khóe môi, độ cong nhạt nhòa.
Không nghĩ tới là đời này của Dương Tuyết còn có một người đàn ông đối xử với mình như thế, bà ta cảm thấy rất tốt.
Bà ta càng cười như vậy, càng không quan tâm như vậy thì suy nghĩ muốn chữa khỏi bệnh cho bà ta của Thẩm Thiên Canh càng mãnh liệt hơn nữa, kiên định không thay đổi.
Nhà chính nhà họ Thẩm.
Tô Tình đạt được kết quả, lúc này mới thả lỏng một hơi, khóe miệng mang theo một độ cong lạnh lùng, cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.