Tủy của Thẩm Hải Băng không phù hợp với điều kiện cấy ghép, vậy thì chỉ còn lại có Diệp Giai Nhi, làm sao Hoài Dương có thể đồng ý để cô ta hiến tủy cho con tiện nhân Dương Tuyết đó được?
Mặc dù bà ta không chào đón Diệp Giai Nhi cho lắm, cũng không chào đón đứa nhỏ trong bụng của cô, nhưng mà không thể không nói, đứa bé này đến rất đúng lúc.
Ngay cả ông trời cũng đang giúp bà ta, có thể thấy được chắc chắn là con tiện nhân Dương Tuyết đó sẽ không có kết quả gì tốt.
Diệp Giai Nhi ngủ một giấc tỉnh lại đã là ba giờ chiều, không biết từ lúc nào Huyên Huyên đã chen chúc ngủ ở bên cạnh cô, gương mặt đang vùi trong ngực cô.
Cẩn thận di chuyển cơ thể, cô dự định đi làm cơm trưa, nô đùa lâu như thế, lại ngủ mấy tiếng đồng hồ, một lát tỉnh lại chắc chắn là cô bé sẽ đói, vừa mới mang dép thì điện thoại liền vang lên.
Thân thể hơi nghiêng về phía trước, cô cầm lấy điện thoại di động, dãy số trên màn hình không ngừng phát sáng, dù không lưu tên, nhưng mà số điện thoại này cực kỳ quen thuộc, là của Thẩm Thiên Canh.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình, ngón tay hơi chạm vào nó, cô không nghe máy mà lại cứ để nó vang lên tự do, sau đó màn hình dần dần tối xuống.
Trôi qua không được bao lâu thì điện thoại lại vang lên một lần nữa, cô ấn nút im lặng, ném điện thoại di động qua một bên, đi vào trong nhà vệ sinh, nhưng đợi đến lúc trở về thì màn hình vẫn còn đang phát sáng, lông mày nhíu chặt lại thành ba đường thẳng ở trên trán, cô nghe điện thoại.
“Tôi đang chờ cô trong một quán cà phê dưới chung cư của Hoài Dương, nếu cô không có thời gian xuống đây, vậy thì để tôi đi lên chung cư của Hoài Dương.”
Vừa mới nói xong thì điện thoại liền cúp máy, lông mày Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu chặt thêm.
Gọi Huyên Huyên dậy, hiển nhiên là cô bé này vẫn còn chưa ngủ đủ, cằn nhằn không chịu dậy, cô ôm cô bé đi vào trong phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Quán cà phê cách chung cư không xa, chỉ đi có vài bước mà thôi, vừa mới bước vào thì nhân viên phục vụ liền dẫn cô đi vào phòng, quả nhiên là Thẩm Thiên Canh đã đợi lâu rồi.
Nhìn thấy Huyên Huyên, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh có mấy phần hòa hoãn, ôm lấy cô bé trêu chọc một chút rồi lại giao cho nhân viên phục vụ để bọn họ đưa cô bé đến khu vui chơi dành cho trẻ con.
“Chắc là cô biết tôi đến đây tìm cô là vì chuyện gì.”
“Biết chứ.” Diệp Giai Nhi bình tĩnh rót một ly trà, mùi trà rất thơm, lá cây xanh nhạt từ từ tỏa ra bốn phía.
Thẩm Thiên Canh nghiêm túc: “Nói thật thì tôi cũng không tin là cô tuyệt tình như thế, lúc này đáp án trong lòng cô là gì?”
Nhắm nháp nước trà, mùi hương bay vào trong mũi làm cho suy nghĩ đang hỗn loạn của con người có thời gian để có thể từ từ bình phục lại, Diệp Giai Nhi gật đầu, sau đó nói: “Tôi tự nhận mình không phải là một người tuyệt tình, cho nên tôi không thể ra tay với đứa nhỏ trong bụng mình, quan điểm này tôi rất đồng ý.”
“Nghe lời này của cô, cô vẫn không có dự định cứu bà ấy.” Sắc mặt Thẩm Thiên Canh trầm xuống, ông ta không hiểu một đứa nhỏ mới có một tháng còn chưa thành hình thì có thể bù đắp được một người lớn à.
“Chắc chắn tôi không thể nào làm được việc giết chết con mình rồi sau đó cứu bà ta.” Đây là lời nói thật, cũng là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.
Thẩm Thiên Canh bưng ly nước trên bàn, tâm trạng dường như vừa nôn nóng lại vừa lo lắng, lại giống như là đang giãy dụa, cũng không quan tâm nước trà nóng hổi, uống mấy hộp là đã uống cạn ly trà.
Hai người đã bàn luận với nhau về đề tài này không dưới ba lần, nhưng mà lần nào cũng không có kết quả.
Ông ta không nói chuyện, Diệp Giai Nhi lại càng không lên tiếng, bưng ly trà lên, thưởng thức cảnh trí vườn hoa ở phía sau, vẻ mặt nhìn như bình thản, nhưng mà trong lòng đang suy nghĩ hỗn loạn.
Nói ra thì giữa cô và Dương Tuyết không có tình cảm gì với nhau, nếu như ngày hôm nay người bị bệnh máu trắng là Quách Mỹ Ngọc, vậy thì cho dù có không nỡ đi nữa thì cô vẫn sẽ quyết định bỏ đứa nhỏ mà cứu Quách Mỹ Ngọc.
Cho nên mới nói, tình cảm phải đến từ hai phía, người khác vì bạn bỏ ra bao nhiêu, đương nhiên bạn cũng phải nỗ lực cho người ta bấy nhiêu.
Nếu như có một người cho đến bây giờ vẫn chưa từng nỗ lực vì bạn, mà lại muốn thứ gì đó từ trên người bạn, đương nhiên đáp án là không thể nào, đạo lí rất đơn giản.
Lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng vang, cô kinh ngạc quay đầu, đã nhìn thấy Thẩm Thiên Canh quỳ trên đất.
Cô giật hết cả mình, sau đó mình cũng sững sờ ngồi yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Hiện tại vẫn còn chưa tìm thấy tủy phù hợp, cũng chỉ có cô mới có thể cứu bà ấy, bác sĩ đã nói bệnh máu trắng nếu được chữa trị vào thời kỳ đầu thì có khả năng hồi phục rất lớn, nếu như bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, sau khi khỏi hẳn thì khả năng sẽ giảm một nửa, ngày hôm nay tôi coi như là tôi cầu xin cô đi.”
Cho dù là ở thành phố S hay huyện Thiểm thì Thẩm Thiên Canh đều là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, có khi nào ăn nói khéo với người khác như ngày hôm nay, Diệp Giai Nhi chính là người đầu tiên, cũng là một người duy nhất. Dù cảm thấy khó xử, cảm thấy không thể chịu đựng được, nhưng mà ông ta vẫn phải làm như thế.
Diệp Giai Nhi có thể nhìn ra được Thẩm Thiên Canh thật lòng yêu Dương Tuyết, một người có lòng dạ sắt đá lại có thể vì yêu một người phụ nữ mà làm ra loại chuyện như vậy, không phải yêu thì là cái gì?
Cho dù giật mình, cũng cảm thấy cảm động với hành động này của ông ta, nhưng mà điều đó không có nghĩa vì bắt nguồn từ phần cảm động đó mà cô phải bóp chết sinh mạng của con mình.
Chuyện nào ra chuyện đó, tình cảm giữa ông ta và Dương Tuyết có sâu đậm đến đâu đi nữa thì đó là chuyện của hai người bọn họ, không có liên quan gì tới cô.
Có liên quan đến cô chính là đứa nhỏ ở trong bụng, lúc này, Diệp Giai Nhi cảm thấy mình thật sự vô tình ích kỷ.
Người đang quỳ gối với cô chính là trưởng bối, hoàn hồn lại, cô lập tức xoay người đỡ ông ta dậy từ dưới đất: “Hi vọng là chú Thẩm không dùng đề tài này để ép buộc tôi nữa, trong lòng tôi đã đưa ra quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu.”
Thẩm Thiên Canh ngồi dậy, sắc mặt u ám như bầu trời đêm: “Không thể cứu vớt được nữa?”
“Không có chú Thẩm.” Cô nói, bởi vì tôn trọng người lớn, cho nên cô mới gọi ông ta một tiếng chú Thẩm.
Không nhìn ra trên mặt của ông ta có biểu cảm gì, đương nhiên Thẩm Thiên Canh không cần thiết phải ngồi ở đây nữa, ông ta rời khỏi quán cà phê.
Diệp Giai Nhi thở một hơi thật dài, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại ngẩn người mấy giây, cô đi đến khu trò chơi trẻ em, dẫn Huyên Huyên về chung cư.
Trở lại bệnh viện, bác sĩ vừa mới kiểm tra sức khỏe cho Dương Tuyết, hình như là có tiêm gì đó, Dương Tuyết đang ngủ say.
“Ông Thẩm, tình huống của bệnh nhân không lạc quan lắm, nếu như càng kéo dài thời gian thì tình huống sẽ càng khó giải quyết hơn, có bệnh nhân khác bởi vì không thể tìm ra tủy phù hợp mới vẫn phải kéo dài, mà bà ấy đã tìm được tủy phù hợp rồi, tại sao vẫn cứ tiếp tục kéo dài thời gian vậy?” Bác sĩ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thẩm Thiên Canh không nói tiếng nào, cảm xúc trong đôi mắt u ám, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ nặng nề.
“Bộ trưởng Thẩm cũng đã nhìn thấy tình hình của bệnh nhân yếu hơn trước kia rất nhiều rồi, nếu như bây giờ có thể tìm thấy tủy phù hợp thì có thể lập tức phẫu thuật.”
Nghe nói như thế, Thẩm Thiên Canh cũng đã phát hiện sắc mặt của bà ta không còn hồng hào như trước kia, làn da có hơi vàng vàng, gương mặt gầy gò.
Sau đó, bác sĩ lắc đầu, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, ông ta nắm chặt tay Dương Tuyết.
Tác dụng của thuốc dần dần lui đi, Dương Tuyết mở to mắt liếc nhìn Thẩm Thiên Canh.
Một người đàn ông lại có thể bầu bạn với bạn vào thời điểm bạn khó khăn nhất, vào lúc bạn khổ sở nhất, trong cuộc đời có người phụ nữ nào mà không cảm động cơ chứ.
“Anh đi ngủ một lúc đi, mắt có quầng thâm hết rồi kìa, khoảng thời gian này anh thật sự mệt mỏi lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Lần đầu tiên giọng nói của Dương Tuyết có chút dịu dàng.
Đúng là thật sự rất mệt, Thẩm Thiên Canh gật đầu, sau đó trở về khách sạn cách bệnh viện không xa.
Từ sau khi chuyển khỏi nhà chính nhà họ Thẩm, ông ta liền ở trong khách sạn, không có trở lại nhà chính nhà họ Thẩm nữa, nơi đây cách bệnh viện gần hơn, cũng có thể thuận tiện một chút.
Thẩm Thiên Canh lại không buồn ngủ, ông ta không thể trơ mắt nhìn bà ta chết trước mặt mình, đương nhiên sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để có thể cứu bà ta trở về.
Bây giờ điều mà Diệp Giai Nhi quan tâm nhất là đứa nhỏ ở trong bụng, lo lắng cũng là đứa nhỏ.
Giống như trước đó, khi cô chưa phát hiện mình mang thai, kêu cô hiến tủy, cô chưa từng do dự chút nào, cho nên vấn đề hiện tại nằm ở chỗ đứa nhỏ.
Nếu như không có đứa nhỏ, cô ta căn bản sẽ không còn lo lắng nữa...
Như vậy, có phải là ông ta...
Một suy nghĩ từ từ xuất hiện trong đầu ông ta, ánh mắt Thẩm Thiên Canh giật giật, sau đó lại nheo lại.
...
Thẩm Hoài Dương trở về chung cư, Diệp Giai Nhi đã làm bữa tối xong rồi, cô đang bưng canh ra bàn.
Đôi môi mỏng kéo cao, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô, cởi áo khoác ở trên người xuống tùy ý ném lên ghế sofa.
“Có người nào đến tìm em không vậy?” Anh nói.
Tủy của Thẩm Hải Băng không phù hợp, vậy thì đương nhiên lực chú ý sẽ trở lại trên người cô, người đến tìm cô chỉ có hai người mà thôi, thứ nhất là Thẩm Thiên Canh, người còn lại là Dương Tuyết.
Diệp Giai Nhi còn chưa nói chuyện, Huyên Huyên đang húp canh đã nhanh mồm nói: “Dạ có, ông nội đến tìm.”
Hàng lông mày của Thẩm Hoài Dương lập tức nhíu lại: “Ông ta tìm em?”
“Tìm rồi, vẫn là chuyện tủy, nhưng mà đã biết em từ chối, nói cũng đã nói vô cùng rõ ràng, em nghĩ là ông ta sẽ không tìm em nữa đâu.”
Diệp Giai Nhi dọn đồ ăn xong xuôi, bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh: “Vậy còn anh, anh vẫn ổn chứ?”
Thẩm Thiên Canh và Tô Tình gây nhau ầm ĩ như thế, cô nghĩ chắc chắn là trong lòng anh cũng không dễ chịu gì cho cam.
Cổ họng nhấp nhô, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống ghế sofa, nhìn thoáng qua cô, trong lòng lại mềm nhũn: “Vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi, rửa tay ăn cơm đi.” Diệp Giai Nhi dọn chén đũa xong, cô liền ôm Huyên Huyên ở bên cạnh ngồi lên trên ghế.
Tối nay cô làm bánh ngón tay, cắt thành từng thanh từng thanh nhỏ đặt vào trong đĩa rất là xinh đẹp, mùi hương bay khắp bốn phía.
Hương thơm xộc vào trong mũi, Thẩm Hoài Dương nhướng nhướng mày, cảm giác muốn ăn liền được khơi dậy, thân thể cao lớn hơi cúi xuống một chút, ngón tay thon dài tùy ý cầm lấy một miếng bánh ngón tay.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi tức giận đánh vào mu bàn tay của anh, giọng nói có ý trách móc: “Sao lại giống như một đứa con nít thế, tay cũng không chịu rửa.”
“Thơm quá đi.” Trong đôi môi mỏng truyền đến giọng nói trầm thấp mà từ tính, anh đến gần cô, cười vô cùng sâu xa: “Hương thơm khiến người khác phạm tội.”
Nghe vậy, lông mày của cô nhịn không được mà co rúm lại, chỉ muốn cầm cái vá ở trên tay mà gõ vào đầu anh.
Sao trước kia không biết anh vừa vô liêm sỉ lại vừa không đứng đắn như thế?
“À đúng rồi, lúc nào thì mới mặc bộ đồ viền ren cho anh xem?” Bàn tay xoa xoa phần trán có chút mệt mỏi, Thẩm Hoài Dương lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi.
“Anh cảm thấy như thế nào?” Trên gương mặt Diệp Giai Nhi lộ ra biểu cảm quyến rũ, lại như đang đùa giỡn: “Tối nay có được không?”
“Được chứ.” Anh cũng nở nụ cười, khóe môi cong lên một độ cong gợi cảm.