Ăn tối xong, Huyên Huyên còn nhảy nhót đòi xem tivi, tâm tâm niệm niệm muốn xem mấy chú gấu về quê ăn tết, nhưng mà đã chín giờ rưỡi rồi, ngày hôm sau còn phải đi học, Diệp Giai Nhi cưỡng ép tắt tivi.
Thật ra Huyên Huyên có hơi sợ Diệp Giai Nhi, thấy sắc mặt của cô như vậy, mặc dù không tình nguyện nhưng mà cũng chỉ có thể lắc lắc cái mông nhỏ đi về phòng.
Sau khi dỗ cô bé ngủ xong, cô trở về phòng, chỉ nhìn thấy tay trái người đàn ông đang chống ở cổ, trước mặt thì đặt bộ quần áo đỏ tươi như lửa cháy, liếc nhìn cô đi vào, hàm dưới căng cứng gật nhẹ, ý tứ mà anh muốn biểu đạt đã quá rõ ràng.
Âm thầm cắn răng, Diệp Giai Nhi bất mãn cầm lấy, sau đó đi vào trong phòng thay quần áo.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của mình từ trong gương, gương mặt ửng đỏ, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, như thế này thì làm sao có thể đi ra ngoài đây?
Đừng nói là ác ý đùa cợt muốn trêu chọc anh, chỉ sợ là lúc này ngay cả cánh cửa cô cũng không thể bước ra được, nói chung là da mặt của cô không dày bằng anh.
Đứng ở trong phòng thay đồ có hơi lâu, tiếng thúc giục của người đàn ông không ngừng xuyên qua cánh cửa truyền vào trong phòng.
Hít một hơi thật sâu, sau đó Diệp Giai Nhi đi ra ngoài.
Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương lập tức trở nên tối sầm lại.
Máu ở trên người chảy ngược, Thẩm Hoài Dương đẩy cô ra phía sau, sau đó nhảy phốc dậy từ trên giường, sải bước đi vào trong nhà vệ sinh.
Trời vào thu, đương nhiên buổi tối rất lạnh, nhưng mà khi dòng nước lạnh buốt dội lên trên người anh, anh lại không cảm thấy lạnh chút nào, mà vẫn vô cùng nóng như lúc nãy.
Cô cũng không làm ra hành động gì quá gợi cảm, chỉ cần chủ động vài lần là đã có thể khiến anh tước vũ khí đầu hàng.
Thở ra một hơi, bàn tay to của Thẩm Hoài Dương lau giọt nước ở trên mặt, cánh tay cường tráng rắn chắc chống lên vách tường, mặc cho dùng nước lạnh lẽo thuận theo thân thể anh chảy xuống phía dưới, cuối cùng vẫn không quên khẽ mắng một tiếng.
Khóe miệng nở một nụ cười đã đạt được ý đồ, Diệp Giai Nhi đưa tay kéo chăn che mình lại, cô cố ý nói với phòng tắm: “Anh Thẩm vẫn còn chưa tắm sạch sẽ hả?”
“Em ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho anh.” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần thô bạo.
“Cái này không phải là ứng với câu nói lúc nãy đó à, tự mình gây nhiệt thì không thể sống, cần thiết gì chứ?” Cô thoải mái lật xem tạp chí.
Bên đây đúng là rất thoải mái, mà người đang trong phòng tắm đang giao chiến với nước lạnh thì lại lâm vào trong hoàn cảnh nước lửa giao thoa.
Thẩm Hoài Dương nghĩ là sau này vẫn nên bớt làm mấy hành động đó đi, hiển nhiên là anh đã đánh giá thấp sức chịu đựng của mình, cũng đánh giá thấp năng lực cám dỗ của cô.
Mới có một lúc thôi, anh khó đảm bảo mình không chảy máu mũi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi thức dậy khá sớm, hai người vẫn còn chưa tỉnh dậy, cô đi xuống dưới lầu mua thức ăn sáng.
Dưới lầu chung cư có một cửa hàng bán thức ăn sáng, có rất nhiều người, cô muốn mua một lồng bánh bao hấp, sau đó lại mua mấy ly sữa đậu nành, mang theo mấy đĩa bánh.
Đợi sau khi cô đi lên lầu, có một bóng người âm thầm đi tới, nhìn cô mấy giây, sau đó nhấc chân đi vào trong cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Một lúc sau, người đó mới bước ra khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng, trên mặt của ông chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng tràn đầy nụ cười tiễn anh ta đi khỏi.
Trong khoảng thời gian anh ta ở trong cửa hàng bán đồ ăn sáng, không có ai biết anh ta đã nói gì với ông chủ.
Sau đó, người đàn ông ấy đi đến khách sạn, Thẩm Thiên Canh đã chờ ở trong phòng lâu rồi, nhìn thấy anh ta đi vào thì liền mở mắt ra: “Đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi?”
“Vâng, đều đã dặn dò xong rồi.” Người đàn ông gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Canh đứng dậy, sắc mặt thâm trầm không nhìn thấy cảm xúc trong đó.
...
Huyên Huyên ăn khá nhiều, một lồng bánh bao hấp gần như là được một mình cô bé giải quyết hết, Thẩm Hoài Dương cũng ăn mấy cái, cảm thấy mùi vị rất ngon.
Có thể nghe thấy được chữ ngon từ trong miệng của cậu cả Thẩm, quả thật không dễ dàng, xem ra bữa sáng của cửa hàng đó khá tuyệt, khoảng cách lại không xa, giá cả cũng thực tế, sau này có thể mua bữa ăn sáng ở đó.
Ngày hôm sau cô lại đến cửa hàng bán đồ ăn sáng, Huyên Huyên nhớ mãi không quên bánh bao hấp ở nơi đó.
“Hai lồng bánh bao hấp, một bát cháo gạo đen, và hai ly sữa đậu nành mang về.” Vừa nói, Diệp Giai Nhi vừa lấy túi tiền ra.
“Không có sữa đậu nành, cháo lúa mạch cũng ngon lắm, giá trị dinh dưỡng rất cao.” Nhân viên phục vụ đề cử, ánh mắt hơi chớp chớp.
Cô chưa từng nếm thử cháo ngũ cốc, Diệp Giai Nhi gật đầu lấy tiền ra: “Vậy thì đổi thành cháo ngũ cốc đi.”
Lần đầu tiên ăn cháo ngũ cốc, đúng là hương vị rất ngon, ngọt ngọt thơm thơm, rất hợp với khẩu vị lúc mang thai, Huyên Huyên cũng rất thích ăn.
Mấy ngày nay Thẩm Thiên Canh không tìm cô, cũng không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, nghe nói là trong khoảng thời gian này ông ta đang phối hợp với bệnh viện để tìm tủy phù hợp.
Quả thật tin tức này đối với Diệp Giai Nhi mà nói chính là một tin tức vô cùng tốt, nếu như có thể tìm được tủy phù hợp, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Đồng thời, trong lòng cô hết sức rõ ràng, ngày hôm đó Thẩm Thiên Canh quỳ gối với cô trong quán cà phê, tất nhiên đã đến giới hạn cuối cùng của ông ta.
Dù sao thì cho dù ở thành phố S hay là huyện Thiểm thì Thẩm Thiên Canh là một nhân vật nổi tiếng, quỳ gối với cô, tất nhiên đã làm tổn thương lòng tự trọng của ông ta, làm sao có thể tiếp tục tới tìm cô được chứ?
Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đã biết tin tức cô mang thai, ngày nào cũng kêu cô về nhà, muốn bồi bổ cho cô.
Mấy ngày nay Quách Mỹ Ngọc làm rất nhiều món ăn ngon, chỉ cần đến lúc tan làm thì Diệp Đức Huy sẽ đến đón cô.
Mỗi ngày ăn quá no bụng, sau khi ăn đồ ăn ở nhà xong, buổi tối cô sẽ về chung cư của Thẩm Hoài Dương. Mặc dù Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc vẫn còn cảm thấy bất mãn với Thẩm Hoài Dương, nhưng mà thấy mối quan hệ của hai người tốt như thế, với lại đã có thêm con, cho nên cũng không nói cái gì nữa.
Chuyện đã phát triển đến mức này rồi, không phải là bọn họ nói cái gì thì có thể khiến hai người bọn họ cắt đứt quan hệ.
Diệp Đức Huy nhìn cô rồi thở dài một hơi: “Thật ra thì lúc đó ba cũng đồng ý với ý kiến của mẹ, Quốc Gia rất tốt, ai mà biết được con chọn con đường này là đúng hay sai.”
“Ba, sao ba lại đột nhiên nói chuyện này vậy chứ? Không phải mọi chuyện đã qua rồi à, con cảm thấy anh ấy rất tốt mà.” Diệp Giai Nhi ôm lấy cánh tay của ông, cô đã nhận được bưu kiện của Điền Quốc Gia gửi tới, anh ta đã có thể đứng dậy, hơn nữa còn có thể đi lại.
“Bây giờ tâm tư của con bắt đầu hướng về phía cậu ta rồi đó, thật là, con đó nha, còn nữa, ba và mẹ con đã đến bệnh viện thăm mẹ ruột con rồi.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cau mày, thấy thế, Diệp Đức Huy nhấp một ngụm trà, vỗ vỗ tay cô: “Ba mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, tốt xấu gì con cũng là do bà ấy sinh ra, lúc này con đang mang thai không thể hiến tủy cho bà ấy, về tình về lý ba và mẹ của cô cũng nên đến bệnh viện thăm bà ấy, may mắn nhờ có bà ấy nên ba mới có thể có một đứa con gái hiểu chuyện như thế.”
Không nói gì nữa, thật ra thì trong lòng cô không muốn để ba mẹ mình có liên quan gì với Dương Tuyết.
Sau đó, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc lại đến bệnh viện thăm Dương Tuyết hai lần, mua mấy món quà quý giá tặng cho bà ta.
Dương Tuyết không hề đề nghị muốn đón Giai Nhi khỏi bọn họ, chỉ dựa vào điểm này, hai người bọn họ đã rất cảm kích rồi.
Nuôi từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể nỡ lòng buông tay được chứ?