Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 270: Chương 270: Đột nhiên lại truyền đến cảm giác nhói nhói




Sáng ngày nào cũng ăn cháo ngũ cốc, ăn liên tiếp một tuần mà khẩu vị càng ngày càng lớn, có khi sáng sớm cô lại có thể ăn hai bát cháo ngũ cốc.

Buổi trưa, Thẩm Hoài Dương sẽ kêu trợ lí Trần đưa cơm tới cho cô, buổi chiều Diệp Đức Huy sẽ chạy xe điện đến đón cô về nhà ăn cơm Quách Mỹ Ngọc nấu.

Một buổi chiều hôm nọ vẫn giống như thường ngày, Diệp Đức Huy cười nói: “Bây giờ ba đã trở thành tài xế riêng rồi, ngày nào cũng đến đây đón con tan làm.”

“Ba không muốn làm tài xế của con hả?” Diệp Giai Nhi vòng tay ôm lấy hông ông, dựa đầu lên lưng của ông giống như lúc còn bé, bắt đầu làm nũng.

“Đều đã lớn như vậy rồi mà vẫn thích làm nũng giống như lúc nhỏ.” Diệp Đức Huy than nhẹ: “Làm sao ba có thể không nguyện ý làm tài xế của con gái ba được chứ?”

Vừa chạy trên đường, hai người vừa nói chuyện với nhau, không chú ý tới người đi đường đi qua đi lại, Diệp Đức Huy muốn tránh đi, bàn tay lại có hơi lúng túng, xe điện trực tiếp ngã qua bên trái.

Diệp Đức Huy ôm chặt lấy Diệp Giai Nhi, mặc cho mình ngã xuống đất, vẫn luôn bảo vệ cô trong ngực, không nỡ để cô nhận tổn thương.

Vội vàng đứng dậy, sắc mặt Diệp Giai Nhi tái nhợt, cô bối rối đỡ ông dậy, lo lắng và sốt ruột nói: “Ba ơi, ba có bị thương chỗ nào không vậy?”

Chậm rãi đứng dậy, Diệp Đức Huy nhỏ giọng nói: “Đúng là người già thì không được việc mà, nhưng mà xuống cũng coi như cứng rắn lắm, không có việc gì đâu.”

“Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi.” Diệp Giai Nhi không yên lòng, lúc nãy ba cô ôm cô vào trong ngực, ông lại té xuống đất nặng như thế, vẫn phải làm kiểm tra cho chắc chắn.

“Sức khỏe của ba như thế nào ba biết mà, chưa có yếu đến mức đó đâu, một lát nữa sau khi trở về đừng có nói với mẹ con là ba chạy xe bị ngã đó, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ không cho ba đi đón con tan làm nữa đâu, đây là bí mật của hai chúng ta.”

“Bị té ngã xuống là sự thật mà, có cái gì để giấu?”

Diệp Đức Huy cũng không chịu thừa nhận: “Ba chạy xe đã chạy bao nhiêu năm rồi, ngày hôm nay nói chuyện với con nên mới bị phân tán lực chú ý rồi ngã xe, chứ kỹ thuật lái xe của ba không có vấn đề.”

Diệp Giai Nhi nhún vai, đã già như vậy rồi mà còn bướng bỉnh, tính tình vẫn giống trẻ con.

Về đến nhà, quả nhiên Quách Mỹ Ngọc vừa mới liếc mắt liền nhìn thấy đất ở sau lưng Diệp Đức Huy, bà cau mày: “Ở đâu ra mà nhiều đất như thế?”

“Cọ ở trên tường đó.” Diệp Đức Huy vội vàng nói, còn chững chạc đàng hoàng chớp chớp mắt với Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi lười phải vạch trần ông, cô đi vào trong nhà vệ sinh.

Đợi đến hơn chín giờ đêm Thẩm Hoài Dương đón cô về chung cư, vẫn giống như thường ngày, Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc vẫn không chào đón anh.

Thẩm Hoài Dương thì không nghĩ ngợi gì hết, anh đặt quà mà mình mua lên trên bàn, ngồi ở một bên chờ đợi cô.

Cầm lấy mấy bộ quần áo, sau khi chào hỏi ba mẹ thì Diệp Giai Nhi ra khỏi phòng, Thẩm Hoài Dương cũng không nhìn sắc mặt hai người bọn họ, vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng chào hỏi.

Có lẽ là cho đến bây giờ Thẩm Hoài Dương cũng không nhìn sắc mặt của người khác, đều là anh cho người khác sắc mặt mà nhìn, đến mức căn bản không hiểu người ta đang bày sắc mặt ra cho anh xem. Cho dù Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc nói chuyện lạnh nhạt, anh vẫn có thể gọi bác trai bác gái rất lịch sự, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy nụ cười, không bị ảnh hưởng chút nào.

Làm người có thể làm đến mức này cũng đã là cảnh giới nhất định.

Đi xuống cầu thang, lúc đi tới khúc cua, Diệp Giai Nhi đột nhiên cảm thấy phần bụng của mình nhói lên giống như là bị kim châm, cô vội vàng dừng bước, tay vịn lan can, đứng ở đó chờ cơn đau qua đi.

Thẩm Hoài Dương đang ôm Huyên Huyên đi xuống, lại nhìn cô chăm chú, anh hỏi: “Sao vậy?”

Cảm giác đau đớn đó từ từ biến mất, một lúc lâu sau cơn đau đã biến mất hoàn toàn, cô đứng thẳng người dậy, lắc đầu, chỉ là bước chân không có sức lực cho lắm.

“Chúng ta đến bệnh viện đi.” Thẩm Hoài Dương buông Huyên Huyên ở trong ngực ra, để tự cô bé đi, sau đó kéo Diệp Giai Nhi lại.

“Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ đau một chút mà thôi, hình như là do ăn cái gì đó, bây giờ không sao rồi.” Cô nói: “Về chung cư thôi.”

Hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, anh vẫn không an tâm: “Thật hả?”

“Thật đó, anh có muốn để em nhảy hai lần cho anh xem không?” Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói.

“Thôi bỏ đi, nếu như không thoải mái thì phải lập tức nói cho anh biết, nghe chưa?” Đang mang thai mà còn dám nhảy lung tung, cô đang dọa anh đó à?

Diệp Giai Nhi gật đầu kéo Huyên Huyên qua, tiếp tục đi xuống dưới lầu, cơn đau đó chỉ có vài giây đồng hồ, sau đó liền biến mất, cô cũng không để ở trong lòng.

Buổi sáng lại nhói nhói lên vài giây, trong nháy mắt lại biến mất, cô vẫn không để ý tới.

Huyên Huyên đã thức dậy, cô bé muốn ăn bánh bao hấp, còn muốn ăn cháo ngũ cốc, đồ chơi bị cô bé ném qua một bên.

Buổi sáng không rửa mặt lại không đánh răng, chuyện đầu tiên chính là chạy vào trong phòng khách đổ đống đồ chơi vừa mới mua được ra đất, đổ đầy cả phòng, thật sự không có cách nào với cô bé, cô vừa bất đắc dĩ. Muốn đi mua đồ ăn sáng, Huyên Huyên cứ đòi đi theo, cuối cùng hai mẹ con cùng nhau đi mua đồ ăn sáng.

Huyên Huyên xách đồ ăn sáng vừa mới mua được ở trên tay, chờ đợi Diệp Giai Nhi thanh toán, vẫn không quên hối thúc: “Mẹ nhanh lên đi, con trễ học rồi.”

Nhìn cháo ngũ cốc trước mặt hai mẹ con, mặt mày Thẩm Hoài Dương nhịn không được mà co rúm lại với nhau, hai mẹ con này đúng là giống như nhau mà.

Từ đầu tuần cho đến bây giờ hai mẹ con đã ăn cháo ngũ cốc mấy ngày liền, lại không ngán cơ chứ.

Ăn xong thì đi làm, buổi sáng Diệp Giai Nhi có hai tiết học, sau khi dạy xong tiết thứ nhất, cô trở lại văn phòng uống nước, lúc dự định về phòng học, cảm giác đau nhói như tối ngày hôm qua đột nhiên lại đánh tới.

Cô ngồi xổm trên đất, cắn chặt cánh môi, thậm chí cắn cảnh môi đến nỗi đổi màu xanh tím như thế này, chắc chắn không có cách nào đi dạy, cô liền nhờ giáo viên phía đối diện dạy thay tiết học giúp cô.

Giáo viên đó cũng dễ nói chuyện, đỡ cô ngồi lên trên ghế, cầm lấy sách giáo khoa rồi đi dạy thay cô.

Cơn đau kéo dài không bao lâu, khoảng hai ba phút, chỉ là thời gian ngắn như vậy mà cái trán của cô đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lại uống một ly nước, cô ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi một lúc, vẫn may là cảm giác không thoải mái ấy không còn tới nữa.

Dạy học xong đã là giữa trưa, giáo viên dạy thay cô thấy sắc mặt của cô vẫn còn tái nhợt thì có kêu cô mua thuốc uống, gắng gượng chống đỡ không phải là cách.

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Tôi đang mang thai, không dám uống thuốc bậy bạ, để mấy ngày nữa có thời gian sẽ đến bệnh viện khám thử xem, xem có phải là ăn đồ gì đó không hợp vệ sinh.”

Lúc mang thai tuyệt đối không thể uống thuốc lung tung, nếu không thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với đứa nhỏ trong bụng, phụ nữ mang thai cấm kỵ rất nhiều loại thuốc.

“Cũng đúng, dù sao thì hai ngày nay cũng trống thời gian mà, cô đi khám thử đi.” Giáo viên dạy thay cô sắp xếp lại mặt bàn, quay đầu nhìn cô: “Có muốn ăn cơm trưa cùng không?”

“Được đó.” Diệp Giai Nhi vui vẻ đồng ý, người ta đã giúp cô một phen, mời ăn cơm cũng là chuyện nên làm.

Sợ bụng lại đau, Diệp Giai Nhi không ăn đồ gì quá cứng, mặc dù cô gọi cơm nhưng mà gần như không động vào, chỉ uống canh trứng cuộn rong biển.

Buổi chiều không có tiết học, bụng cũng không đau, cô không khỏi thở phào một hơi.

Mới vừa đến lúc tan làm, Diệp Đức Huy đã đợi cô ở cửa trường học, thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhíu mày, thật sự có chút bất đắc dĩ.

Tuổi của ông đã lớn rồi, chạy xe đạp điện cô cũng không yên lòng, không cho ông đến đón thì ông lại không chịu nghe. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, khoảng thời gian này ngày nào cũng như vậy.

“Ba à, ba đã đi bệnh viện kiểm tra chưa vậy?” Cô ngồi lên ghế sau xe điện, không yên lòng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.