Diệp Đức Huy vẫn còn bướng bỉnh giống như thường ngày, giống như là một lão ngoan đồng: “Kiểm tra cái gì chứ, sức khỏe của ba rất tốt đây này, sống thêm bốn mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, không cần phải kiểm tra.”
Thấy không nói được ông, trong lòng Diệp Giai Nhi đã có tính toán, đợi lần sau cô đến bệnh viện kiểm tra, có nói hết lời thì cũng phải kéo ông đi cùng.
Ở trong nhà không bao lâu, cầm lấy đồ chua cùng với dưa chua mà Quách Mỹ Ngọc đã chuẩn bị rồi dẫn Huyên Huyên rời khỏi nhà.
Tối nay Thẩm Hoài Dương có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, cho nên đương nhiên không thể đến đón cô và Huyên Huyên về chung cư, hai người tự gọi xe về chung cư.
Sau khi dỗ Huyên Huyên ngủ xong rồi, cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi Thẩm Hoài Dương, cơn buồn ngủ đánh tới, chậm rãi ngã vào ghế rồi ngủ thiếp đi.
Đồng hồ thạch anh treo trong phòng khách đã điểm một giờ sáng, cửa chung cư vang lên một tiếng vang, bóng dáng cao lớn thon thả của Thẩm Hoài Dương xuất hiện ở cửa ra vào.
Hình như là anh vừa mới đi xã giao xong, trên người tản ra mùi rượu nhàn nhạt, áo khoác tùy ý khoác trên cánh tay, cà vạt đã bị kéo ra, cổ áo sơ mi lộn xộn.
Đi vào trong phòng khách, ánh mắt rơi vào một bóng người cuộn lại giống như là con sâu róm trên ghế sofa, đường cong trên mặt anh trở nên dịu dàng, dường như là có một dòng nước ấm rót vào trong lòng Thẩm Hoài Dương. Anh thả nhẹ bước chân đi qua đó, cúi người ôm ngang cô lên.
Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra một khe hở, thấy là anh, ánh mắt của cô liền trở nên sáng tỏ vui mừng, ngoài miệng thì lại không ngừng nói: “Anh về rồi, ở trong phòng bếp có bữa tối đó.”
“Ừ, anh biết rồi, em đi ngủ đi.” Ánh mắt và giọng nói của anh càng thêm dịu dàng, dịu dàng giống như những làn sóng mờ nhạt dập dìu. ngôn tình hay
Cô vì anh mà để lại một ngọn đèn, còn kiên trì chờ đợi anh, làm cho anh có một loại cảm giác thân thuộc khó tả, cảm thấy tất cả đều đã kết thúc, cảm giác mệt mỏi say rượu mang đến cho anh từ bữa tiệc đã tiêu tan trong nháy mắt.
“Để em đi hâm nóng bữa tối cho anh, sau đó em đi ngủ tiếp.” Lúc nói chuyện, cơ thể cô khẽ chuyển động, vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực anh.
Hai tay của Thẩm Hoài Dương không buông cô ra, vẫn ôm cô rất chặt, tay trái hơi nắm hàm dưới, để gương mặt cô dựa vào ngực mình: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, anh đi hâm nóng là được, em ngủ đi.”
Cô thật sự buồn ngủ vô cùng, không tiếp tục kiên trì nữa, tự tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh rồi nhắm mắt lại ngủ mất.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng sắp ngủ say, giọng nói trầm thấp mông lung của người đàn ông lại vang lên bên tai: “Sau này anh sẽ không về nhà muộn như thế nữa.”
Cho dù là một buổi xã giao không thể không xuất hiện, anh cũng sẽ về nhà trong thời gian sớm nhất, không để cô chờ đợi.
Khách sạn.
Dưới bóng đêm, Thẩm Thiên Canh đứng trước cửa sổ, người đàn ông mặc đồ vest đứng đằng sau ông ta.
“Ở bên kia có tin tức gì không?” Thẩm Thiên Canh hỏi.
Người đàn ông mặc đồ vest biết ông ta hỏi cái gì, lắc đầu rồi trả lời: “Cho đến bây giờ vẫn còn chưa có tin tức truyền tới.”
“Thuốc đâu rồi, mấy ngày nay có để bọn họ bỏ vào không?”
“Suốt một tuần chưa từng ngưng, ngày nào bọn họ cũng bỏ vào đồ ăn.”
“Liều lượng thuốc như thế nào?”
“Như ngài đã nói, liều lượng rất ít, rất nhạt, sẽ không tạo thành thương tổn gì với con người.”
Thẩm Thiên Canh hài lòng gật đầu, mục đích cuối cùng của ông ta là tủy, tất cả những gì mà ông ta muốn bây giờ chính là sự thỏa hiệp của bọn họ.
...
Sáng ngày hôm đó, Diệp Giai Nhi dậy rất sớm, mới hơn sáu giờ sáng mà cô đã thức dậy rồi.
Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang ngủ, anh ôm cô rất chặt, tay trái lại không hề kiêng kị gì mà đặt ở ngực cô, nắm lấy phần mềm mại.
Cũng là gần đây cô mới phát hiện ra lúc anh ngủ lại có thói quen như thế, cằm anh vẫn còn đang đặt trên những sợi tóc mềm mại của cô.
Thân thể không có cách nào động đậy, cô đưa tay đẩy anh một cái, muốn để anh buông ra, nhưng mà ai biết được tay của anh lại càng ôm chặt hơn.
Diệp Giai Nhi bất đắc dĩ đành phải nhẹ giọng nói: “Để em đi rửa mặt, anh ngủ một lát nữa đi, sau khi em làm bữa sáng xong rồi thì sẽ gọi anh.”
Từ trong cổ tràn ra một tiếng đáp nhẹ, Thẩm Hoài Dương buông lỏng cô ra, cô đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó đi làm bữa sáng.
Buổi sáng mấy ngày kia thức dậy quá muộn, không có thời gian làm thức ăn, ngày hôm nay hiếm khi dậy sớm, không cần phải đi xuống lầu mua thức ăn nữa, cô dự định tự mình nấu ăn.
Luộc trứng gà cho Huyên Huyên, sau đó lại nấu cháo, lại lấy đồ chua mà ngày hôm qua Quách Mỹ Ngọc cho cô mang về đặt vào trong đĩa.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, khóe miệng mang theo ý cười, cô đi vào trong phòng ngủ gọi Huyên Huyên. Tối hôm qua anh ngủ quá muộn, lúc này có thể ngủ thêm một lúc thì cứ để anh ngủ thêm một lúc nữa.
Huyên Huyên cứ luôn dính vào giường, lẩm bẩm không chịu dậy, híp mắt, bàn tay trắng nõn ôm lấy cái bụng, bắt đầu chơi xấu: “Mẹ ơi, con đau bụng.”
“Con thật sự đau bụng, hay là cố ý không chịu đến trường?” Diệp Giai Nhi vuốt ve gương mặt cô bé.
“Đau thật đó ạ.” Giọng nói của Huyên Huyên nhỏ như là tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi ở trong chăn không chịu ló mặt ra.
“Mới có đi học mấy ngày thôi, con liền xấu xa giả vờ đau bụng rồi, đỗ thừa không chịu đi đến trường học, vậy thì được thôi, để bây giờ mẹ gọi điện cho giáo viên của con.”
Diệp Giai Nhi giả vờ lấy điện thoại di động ra, nghe thấy câu này, Huyên Huyên lập tức ngồi dậy từ trên giường, một mặt ấm ức.
Khi còn nhỏ, có đôi khi trẻ con không sợ ba mẹ mình, mà giáo viên lại giống như là kim cô chú.
“Tự mình đi mặc quần áo, sau khi mặc quần áo xong rồi thì đi ăn sáng, dép ngày hôm qua vừa mới mua đặt ở dưới giường đó.”
Mà hiển nhiên Huyên Huyên vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nửa tỉnh nửa mê nghiêng trái nghiêng phải ngồi ở đó, hai mắt nhịn không được mà khép chặt lại.
Nhéo nhéo cái mũi của cô bé, Diệp Giai Nhi đi vào trong nhà vệ sinh, phát hiện đáy quần lót có máu đỏ, cô kinh ngạc cau mày.
Đã mang thai làm sao có thể có kinh được chứ, vậy thì dấu vết màu đỏ này phải giải thích như thế nào đây?
Nhưng mà không có đỏ nhiều cho lắm, chỉ có một chút mà thôi, không to bằng một ngón tay nhưng mà lại trông chói mắt như thế.
Mặc quần vào, có quyết định một lát nữa đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà vừa mới đi được hai bước thì cơn đau mãnh liệt giống như ngày hôm qua lại truyền tới.
So với hai lần trước, hình như là lần này đau nhiều hơn, cô chống đỡ thành bồn cầu, ngồi xổm người xuống ôm lấy bụng, xem xem có thể chịu đựng để nó qua đi giống như hai lần trước không.
Nhưng mà hiển nhiên lần này đau dữ dội hơn nhiều, cảm giác run rẩy như bị kim châm lan ra khắp cả người, hơi lạnh đang chu du trên khắp cả người cô, thậm chí là hai chân cô còn thiếu chút nữa là đã không có sức chống đỡ và ngã nhào xuống đất, mà cảm giác đau nhức ấy lại càng đau hơn nữa, không hề có xu thế giảm xuống, nó điên cuồng càng quét toàn thân.
Sắc mặt hồng hào đã trở nên tái nhợt, ngay cả cánh môi cũng không có màu máu, cô thở hồng hộc, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, không có cách nào cử động chân, vừa mới di chuyển một chút thì liền cảm thấy đau không chịu nổi.
Huyên Huyên cũng chạy vào trong phòng tắm, nhìn thấy mẹ đang ngồi xổm ở dưới đất, đôi mắt đen nhánh của cô bé chớp chớp: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Lông mày nhíu chặt lại với nhau, Diệp Giai Nhi hít vào một hơi lạnh, cố gắng chống đỡ: “Đi tìm ba, nói với ba mẹ đau bụng..."
Đầu gật gần giống như con gà mổ thóc, Huyên Huyên chạy ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng ngủ nhanh như tia chớp, anh vẫn còn đang ngủ, cô bé liền kéo cao giọng, mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng mà giọng nói vừa lớn lại vừa thanh: “Ba ơi, mẹ nói là mẹ bị đau bụng.”
Hai mắt người mở to, một tay Thẩm Hoài Dương vén chăn lên rồi ngồi bật dậy từ trên giường, chạy vào trong nhà vệ sinh, trực tiếp ôm ngang cô lên, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Hơn chín giờ sáng, bây giờ là thời gian giờ cao điểm đi làm, trên đường kẹt xe một hàng dài, gương mặt của Thẩm Hoài Dương như được dát một tầng sương lạnh, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt dã với tính năng cao cấp chạy trên vỉa hè nhanh chóng lao về phía trước.
Trên gương mặt toát mồ hôi lạnh, Diệp Giai Nhi kêu anh chạy chậm một chút.
Nhưng mà lúc này sao Thẩm Hoài Dương có thể lái chậm được chứ, anh chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh rồi bay đến bệnh viện.
Chỉ còn lại có Huyên Huyên ở chung cư, anh đeo tai nghe gọi điện thoại cho Diệp Đức Huy, kêu ông đến chung cư chăm sóc cho Huyên Huyên trước.
Chạy trên đường như là đua xe, lúc thì vượt đèn đỏ, rất nhanh liền đến bệnh viện, anh đến bệnh viện tư nhân ở gần đó, điều kiện khá tốt, đều là nơi mà người có tiền đến khám bệnh.
Bác sĩ đã đợi sẵn, trực tiếp đi vào trong phòng làm việc của bác sĩ, tay đè phần bụng của Diệp Giai Nhi, cô đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Không phải là bị viêm dạ dày, cũng không phải bị đau bụng, là tử cung có vấn đề, anh Thẩm tránh ra một chút đi, chúng ta phải kiểm tra thật kỹ cho bệnh nhân mới được.”
Sắc mặt của cô rơi vào trong mắt anh, đôi mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, lạnh lùng như muốn quát lên, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Ngồi trên ghế dài ngoài phòng làm việc, lông mày Thẩm Hoài Dương cau chặt lại, giữa hàng lông mày có ba dấu gạch ngang.
Trên hành lang có vô số bệnh nhân, bác sĩ hoặc là người nhà đi ngang qua, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người anh, nhìn anh chăm chú.
Lúc đó đến đây quá gấp, anh căn bản không có thời gian thay quần áo và suy nghĩ chuyện gì khác, lúc này trên người vẫn còn đang mặc áo choàng tắm, trên chân vẫn là đôi dép lê.
Viện trưởng nghe thấy tin tức nên đã chạy đến đây, vừa mới nhìn thấy anh như vậy thì ngơ ngác không thôi, có khi nào ông ta nhìn thấy Thẩm tổng như thế này đâu...
Bình thường nhìn thấy Thẩm tổng đều là tinh thần hăng hái, cả người tản ra một loại khí chất tôn quý và ưu nhã không nói thành lời, còn có loại cảm giác cao quý mà người khác không thể xem thường.
Bây giờ chỉ mặc áo choàng tắm và mang dép lê, lồng ngực mở rộng vẫn còn đang phập phồng, hô hấp vội vã.
Nhưng mà những thứ này lại không hề làm xấu đi vẻ đẹp trai của anh, có rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi cùng với y tá đều đi qua đi lại với tần suất cao, còn không ngừng quay đầu nhìn anh.
Viện trưởng bước qua, cung kính nói: “Anh Thẩm, phòng làm việc ở ngay phía trước, đến phòng làm việc đi.”
“Không cần.” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, trong giọng nói đều mang theo ý lạnh giống như là giá rét trời đông tháng chạp, nước đóng thành băng.
Lúc này, cô còn đang nằm ở trong phòng cấp cứu, không biết tình huống như thế nào, làm sao anh có thể đến phòng làm việc, bây giờ ngay cả ngồi anh cũng ngồi không được.
Một người có thể khiến Thẩm tổng đối xử như thế, chắc chắn là người cực kỳ quan trọng trong lòng anh, viện trưởng ho nhẹ một tiếng: “Nếu không thì Thẩm tổng đi thay quần áo trước đi đã.”
Nghe thấy ông ta nói như vậy, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương mới nhìn lại mình, gần như là cả lồng ngực đều lộ ra ngoài, trên chân còn mang dép lê, đúng là có chút...
Nhưng mà anh vẫn không đi, đợi đến khi cô được ra ngoài anh đi thay quần áo cũng không muộn.
Ở trước mặt cô cho, dù là hình tượng hay là thể diện thì căn bản không đáng để nhắc tới.
Viện trưởng cũng không thể nói gì nữa, cứ đứng ở đó, hàng lông mày tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương cứ nhíu chặt lại với nhau, anh khoát tay ra hiệu cho ông ta rời đi.
Trong lúc đó, anh gọi điện thoại cho Diệp Đức Huy, sau khi biết được ông ấy đã đến chung cư trông chừng Huyên Huyên, anh mới yên tâm cúp điện thoại.
Lại trôi qua một lúc nữa, rốt cuộc cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra, bác sĩ trưởng bước ra ngoài, đang tháo khẩu trang xuống.
“Sao rồi?” Đi thẳng vào vấn đề, Thẩm Hoài Dương trực tiếp mở miệng hỏi.
“May mắn là phát hiện kịp thời, đến đây kịp lúc, nếu không thì thiếu chút nữa đã bị sảy thai rồi.”