Đến lúc này, hàng lông mày vẫn luôn cau chặt mới giãn ra, thân thể căng cứng của Thẩm Hoài Dương dần dần được thả lỏng: “Tình huống của cô ấy như thế nào vậy?”
“Bây giờ đang được truyền dịch, chuyển sang phòng bệnh bình thường, đang ngủ rồi, đợi sau khi cô ấy tỉnh dậy thì cứ tĩnh dưỡng cho thật tốt là không có chuyện gì nữa.”
“Nguyên nhân dẫn đến sảy thai là gì vậy?”
“Ăn phải thứ không nên ăn, lúc nãy tôi đã hỏi cô Diệp rồi, mấy ngày nay cô ấy ăn nhiều nhất là cháo ngũ cốc, tuy nói là cháo ngũ cốc, nhưng mà bên trong có rất nhiều quả táo gai, cho nên lúc đầu ăn mới có cảm giác chua chua ngọt ngọt. Nhưng mà ngũ cốc cùng với táo gai đều là đồ ăn dễ dàng dẫn đến sảy thai, lại ăn liên tục trong thời gian dài như thế, xảy ra hiện tượng này là chuyện rất bình thường. Cho nên, phụ nữ mang thai có ăn gì vẫn phải chú ý một chút, tuyệt đối không nên ăn bậy bạ.”
Nếu như còn dám ăn nhiều như thế, hay là thời gian phát hiện chậm một chút, vậy thì chắc chắn sẽ bị sảy thai.
Trong số những thực phẩm mà phụ nữ mang thai kiêng kỵ thì ngũ cốc và táo gai là hai loại thực phẩm đứng đầu, hiện nay hai loại thực phẩm này được trộn lẫn vào nhau, số lượng còn lớn như thế, cho nên đương nhiên sẽ có ảnh hưởng.
Thẩm Hoài Dương gật đầu, đi đến phòng bệnh nhìn Diệp Giai Nhi, sau đó mới đi vào trong phòng của viện trưởng thay quần áo.
Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, bàn tay đặt ở trên bụng, trước khi hôn mê có nghe thấy bác sĩ nói sảy thai, sinh non.
Trở tay cầm lấy lòng bàn tay cô, Thẩm Hoài Dương biết lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì: “Không có chuyện gì đâu, đứa nhỏ vẫn còn, chúng ta đến đây rất kịp thời.”
“Đều là lỗi do em..." Diệp Giai Nhi yếu ớt ho khan, trong lòng cô vô cùng tự tách: “Đều là bởi vì em tham ăn, cho nên mới tạo thành kết quả như thế.”
Bác sĩ nói hạt ngũ cốc và táo gai là kẻ thù của phụ nữ mang thai, nhưng mà lại bởi vì cô tham ăn nên ăn nhiều quá, suýt chút nữa là đã đánh mất con rồi.
“Đây không phải là lỗi của em, đừng có sai lầm gì cũng đổ lên trên người em, đây là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng không biết táo gai và ngũ cốc lại có tác dụng sảy thai. Suy nghĩ nhiều như vậy, ngủ một giấc thật ngon đi.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, mềm mại: “Quan trọng nhất đó chính là đứa bé vẫn còn, có đúng không?”
Nhẹ nhàng gật đầu, biểu cảm của Diệp Giai Nhi rất kích động, đứa bé vẫn còn là tốt rồi, tốt rồi.
Cơ thể vẫn còn yếu ớt, không nói được mấy lời thì cô lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Diệp Đức Huy dẫn theo Huyên Huyên và Quách Mỹ Ngọc chạy đến bệnh viện, sau khi nghe thấy bác sĩ nói vậy thì nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Lúc khi nghe thấy tin tức này, thiếu chút nữa là đã dọa bọn họ chết khiếp, may mắn, may mắn là cô không có chuyện gì, bình yên vô sự, đứa bé vẫn còn.
...
Đương nhiên là tin tức này sẽ truyền vào tai Thẩm Thiên Canh, ông ta đang uống trà: “Đứa nhỏ thì sao?”
Ông ta đã lập mưu lâu như thế chính là muốn biết đứa nhỏ có còn không, những chuyện còn lại không quan trọng.
“Vẫn còn.” Người đàn ông mặc đồ vest cúi thấp đầu.
Nghe vậy, Thẩm Thiên Canh liền ném ly trà qua bên cạnh: “Cậu làm việc kiểu gì vậy?”
“Thật ra thì liều lượng không ít, nhưng mà bọn họ phát hiện kịp thời, cho nên mới không đạt được hiệu quả mong muốn.”
Híp mắt lại, sắc mặt của Thẩm Thiên Canh đen tối giống như bầu trời âm u, tay bóp nát ly trà, cách này chỉ có thể được sử dụng một lần, tất nhiên là bây giờ không thể dùng được nữa.
Đây là cách cẩn thận nhất mà ông ta có thể nghĩ ra, hơn nữa lại là cách an toàn nhất, không bị người khác phát hiện, bây giờ lại...
Hoài Dương là người như thế nào, thú thật là ông ta không dám sử dụng những chiêu khác, mà hiệu quả xảy thai của hạt ngũ cốc và táo gai là không cần phải nghi ngờ.
Ông ta cũng chỉ kêu cấp dưới bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn, xem như là một loại nguyên liệu đặc biệt, chỉ cần bỏ vào đó thì sẽ khiến cho người ta ăn đến nghiện.
Cái nghiện này cũng không giống như là nghiện ma túy, mà là bằng một cách nào đó bạn cứ mãi mãi nhớ đến mùi vị cháo ngũ cốc, cứ luôn muốn ăn nó.
Chỉ cần cô liên tục ăn cháo ngũ cốc và táo gai, ông ta không tin là con không bị sảy thai, cho dù đến lúc đó có điều tra ra được thì mối nghi ngờ cũng sẽ không rơi trên đầu ông ta.
Mấy quán ăn đều sẽ bỏ chất phụ gia vào trong đồ ăn, ví dụ như là quán lẩu thì có hương liệu đặt chế sẵn.
Phương pháp này đã thất bại, quả thật là tâm huyết của ông ta đã thất bại trong gang tấc, một phương pháp như thế lại bị hủy trên tay anh ta, Thẩm Thiên Canh chỉ hận không thể đạp anh ta ra ngoài.
Nhưng mà nó đã thất bại, tất nhiên không thể cứu vớt, sắc mặt Thẩm Thiên Canh vô cùng âm trầm.
Trong khoảng thời gian này bệnh tình của Dương Tuyết đang không ngừng nặng thêm, nếu như vẫn không có tủy để cấy ghép, kết quả là cái gì, không cần nói cũng biết.
Bệnh máu trắng không giống với những căn bệnh khác, căn bản không có thời gian để thở, bà ta đã bắt đầu trị liệu bằng hóa chất, mỗi ngày tóc đều rụng khá nhiều.
Mặc dù Dương Tuyết không nói, nhưng mà Thẩm Thiên Canh lại có thể nhìn ra được bà ta không có cách nào chấp nhận, thoáng nhìn qua thời gian, ông ta đi đến bệnh viện.
Quả như là tóc của Dương Tuyết đã rụng rất nhiều, bây giờ cũng chỉ còn lại một nửa so với trước kia, nhưng mà sự xinh đẹp của bà ta vẫn không có gì sánh bằng.
Dương Tuyết nhìn mình ở trong gương, cười nhẹ mở miệng nói: “Đúng là xấu quá đi.”
Bà ta xinh đẹp cả một đời, cũng thích sửa soạn cả một đời, ai mà biết được cuối cùng lúc sắp về già lại gặp phải kết quả như thế.
Điều mà bà ta không thể chịu đựng nhất, cũng không thể tha thứ nhất đó chính là thay đổi.
“Không xấu, mà vẫn xinh đẹp giống như trước kia.” Thẩm Thiên Canh nói, trong lời nói của mang theo ý an ủi, giọng điệu là rất nhẹ nhàng, không muốn để cho bà ta suy nghĩ nhiều, cũng không muốn để cho bà ta quá quan tâm đến tình trạng hiện tại của mình.
“Anh không cần phải an ủi em đâu, bộ dạng hiện tại của em sao có thể gọi là xinh đẹp được chứ, không hù dọa người khác đã là tốt lắm rồi.”
Nhìn thẳng vào trong gương, Dương Tuyết đánh giá gương mặt của mình, đã gầy hơn nhiều, những gì trước kia không có ở trên mặt đều đã xuất hiện, như là nếp nhăn, quầng thâm mắt đều là những thứ mà bà ta chán ghét.
“Đây chẳng qua chỉ là cảm giác của em mà thôi, trong mắt anh cho đến bây giờ em vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ như lần đầu tiên mà anh gặp em.”
Thẩm Thiên Canh gặp được Dương Tuyết trong một bữa tiệc vào năm năm trước, bà ta mặc trên người một bộ sườn xám nhạt màu, trên mặt trang điểm rất tinh xảo, ánh sáng bắn ra bốn phía, xinh đẹp không có gì sánh bằng. Trong bữa tiệc có không ít phụ nữ, nhưng mà chẳng có ai có thể phát ra hào quang như Dương Tuyết.
Đêm hôm đó, bà ta chính là tiêu điểm của toàn trường, gần như là ánh mắt của tất cả các người đàn ông đều rơi ở trên người bà ta, bà ta có mang theo một loại phong vận.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thẩm Thiên Canh cảm thấy nhịp tim bình ổn của mình không còn bình ổn nữa, giống như đã trở lại là một chàng trai trẻ tuổi khí huyết dâng trào.
Từ đó về sau, trong lúc vô tình hay cố ý ông ta đều sẽ có tin tức và tình hình của Dương Tuyết, hoàn toàn không thể kiềm chế.
Thật ra thì hai người chân chính ở bên nhau cũng chỉ mới hơn nửa năm mà thôi, không lâu cho lắm.
Nhưng mà tất cả mọi thứ của bà ta đều khiến ông ta cảm thấy tốt đẹp, và tuyệt vời như thế, loại cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có, người nào quay màn đến cho ông ta.
Ông ta yêu bà ta, không thể rời khỏi bà ta, cho nên đương nhiên sẽ dốc hết sức lực mà giúp bà ta khỏe mạnh.
“Cho đến bây giờ em cũng chưa từng hỏi anh một vấn đề, tại sao anh lại đối xử với em tốt như thế.” Dương Tuyết thật sự không hiểu.
“Đã yêu rồi thì không cần lý do.” Thẩm Thiên Canh nói một câu như thế.
Dương Tuyết không tiếp tục hỏi nữa, từ khoảng thời gian trước cho đến lúc kiểm tra ra bệnh máu trắng, bà ta không hề để tâm đến, ông ta và ta cho rằng ông ta chỉ để ý đến vẻ xinh đẹp của bà ta, giống như những người đàn ông khác, không có gì hơn là muốn ngủ với bà ta mà thôi.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này, nhận thức của bà ta đối với ông ta hoàn toàn có thay đổi, thật ra ông ta chính là người đàn ông tốt nhất trong số những người mà bà ta gặp gỡ.
Ở một bên khác, trong bệnh viện.
Diệp Giai Nhi vẫn còn đang tỉnh dưỡng, cô đặc biệt nhờ Diệp Đức Huy mua khá nhiều sách về thai kỳ giúp cho cô.
Trải qua sự kiện lần này, cô mới hiểu được sự đáng sợ và tương khắc với đồ ăn, nhất định phải nghiêm túc xem xét và học tập.
Lần trước lúc mang thai Huyên Huyên, khẩu vị của cô cũng không thay đổi gì nhiều, cho nên cô cũng không thèm ăn một loại thức ăn nào đó, cô chỉ thường ăn cơm nhà.
Lúc mang thai Huyên Huyên, cô bớt không ít khí lực, không chỉ có khẩu vị không thay đổi, ngay cả hiện tượng nôn cũng chưa từng có, giống như là một người bình thường không thể bình thường hơn, cho nên lần này cô mới bất cẩn như vậy.
Thẩm Hoài Dương cũng nhờ trợ lí Trần mua mấy quyển sách thai sản, sách rất dày, tài liệu của công ty ném ở một bên, ngón tay thon dài lật từng tờ từng tờ.
Lại nhìn thời gian, anh đứng dậy đi đến bệnh viện, Huyên Huyên đã được Diệp Đức Huy đón đến bệnh viện.
Ngồi chơi xếp gỗ cả nửa ngày, cô bé than đói bụng, Thẩm Hoài Dương ôm lấy vóc người nhỏ bé của cô bé vào trong ngực, sau đó đặt ở trên đùi: “Muốn ăn cái gì, nói cho ba biết nào.”
Nghiêng đầu qua, Huyên Huyên không chút nghỉ ngợi mà phun ra mấy chữ từ trong cái miệng nhỏ nhắn: “Ăn cháo ngũ cốc.”
Hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt lại, đầu ngón tay của Thẩm Hoài Dương vén những sợi tóc trên trán cô bé ra sau tai: “Tại sao con cứ thích ăn cái này vậy?”
Chép chép cái miệng nhỏ, cái lưỡi hồng phấn của Huyên Huyên liếm liếm cánh môi: “Con cũng không biết nữa, chỉ là muốn ăn món có mùi vị đó.”
Chỉ là một bát cháo ngũ cốc mà thôi, lại có thể khiến Huyên Huyên ăn cả tuần mà còn không chán, Thẩm Hoài Dương nhíu mày kêu trợ lí Trần xuống dưới lầu mua cháo ngũ cốc.
Cô không thể ăn cháo ngũ cốc là bởi vì đang có thai, mà Huyên Huyên còn nhỏ, có ăn nhiều đi nữa thì cũng không có phản ứng.
Một lúc sau, trợ lí Trần liền mua cháo ngũ cốc trở về, Huyên Huyên không cần anh đút cho cô bé ăn, mình tự cầm thìa, thành thạo tự múc ăn.
Một chén cháo ngũ cốc lớn, Huyên Huyên ăn gần nửa chén, sau đó đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi phát hiện ra sự khác thường của Huyên Huyên đầu tiên, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé vừa đỏ vừa trắng, giống như là bị nghẹn, không giống như bình thường.
Lúc đó, Thẩm Hoài Dương cũng đã phát hiện ra, với tính tình kiên nhẫn, bàn tay anh vỗ nhẹ lên Huyên Huyên: “Nói cho ba biết chỗ nào không thoải mái?”
Huyên Huyên nói chuyện có chút khó khăn, thật lâu sau mới có thể cố gắng nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Ba ơi, con muốn ói.”
Nghe vậy, không nói hai lời, Thẩm Hoài Dương lập tức ôm Huyên Huyên đi vào trong nhà vệ sinh, thân thể nho nhỏ ghé vào bồn cầu vẫn luôn nôn mửa.
Nghe thấy âm thanh nôn mửa, Thẩm Hoài Dương cảm thấy đau lòng lại bối rối, lập tức kêu trợ lí Trần gọi bác sĩ đến đây, sau đó lại kiểm tra một loạt.
“Đứa nhỏ ăn quá nhiều táo gai, mặc dù táo gai có tác dụng khai vị trợ giúp tiêu hóa, nhưng mà nếu ăn quá nhiều thì sẽ hoàn toàn ngược lại, cũng may là sức khỏe rất tốt, cũng không có kiểm tra ra bệnh tật gì hết.”
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lắng nghe, suy nghĩ một lúc lâu rồi lại nói: “Cháo ngũ cốc sẽ khiến cho người khác nghiện?”