“Tại sao anh Thẩm lại nói như vậy, làm sao cháu ngũ cốc có thể khiến cho người ta nghiện được chứ?” Bác sĩ cảm thấy khó hiểu, hơn nữa ông ta không hề đồng ý với kết luận này, cháo ngũ cốc là một món ăn tốt cho sức khỏe, cũng không phải là cái gì bậy bạ.
“Hai người bọn họ đã ăn cháo ngũ cốc được một tuần rồi, nhưng mà vẫn không thấy ngán.” Nói tóm lại là sự yêu thích của hai người đối với cháo ngũ cốc làm anh cảm thấy kỳ lạ.
“Có lẽ là mùi vị cháo ở cửa hàng đó vô cùng ngon, chuyện này cũng có thể mà.” Ánh mắt bác sĩ đảo qua phòng bệnh, rơi vào bát cháo ngũ cốc còn nửa bát ở đằng kia: “Anh Thẩm, tôi có thể mang nửa bát cháo này đi được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Huyên Huyên đã ngủ rồi, gương mặt nhỏ nhắn có chúa tái nhợt, nhưng mà vẫn đang được truyền dịch, bác sĩ nói là không có trở ngại.
Buổi chiều có thể làm thủ tục xuất viện, Thẩm Hoài Dương sai trợ lí Trần đi làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị đưa hai mẹ con về chung cư.
Diệp Đức Huy lại nói: “Đưa con bé về nhà đi.”
Bây giờ sức khỏe của cô yếu ớt như thế, cần có người chăm sóc, mà ngày nào ông và mẹ cô cũng đều có ở nhà, có thể chăm sóc cho cô.
Huống hồ gì khoảng thời gian này ngày hai người cứ luôn dính với nhau, cũng nên về nhà thôi, bởi vì tính tình của Giai Nhi bướng bỉnh, cho nên mới dắt Huyên Huyên về chung cư.
Mà trong lòng của bọn họ cũng có tính toán riêng Điền Quốc Gia thích Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng thích Điền Quốc Gia, nhưng giữa hai người này không có quan hệ máu mủ, dù sao cũng không phải là ba ruột.
Khoảng thời gian này ở chung cũng muốn để Huyên Huyên cảm nhận tình cảm của ba, để đền bù những tiếc nuối và thiếu hụt của tuổi thơ, bây giờ cũng nên kiềm chế tính tình của Giai Nhi.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương hơi nheo mắt lại, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Cho dù hai người đã ở bên nhau lâu như thế, nhưng mà thái độ của Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc hết sức rõ ràng, vẫn luôn rất lạnh nhạt với Thẩm Hoài Dương, trong lòng hướng về Điền Quốc Gia nhiều hơn.
Điền Quốc Gia đã biểu hiện ở trước mặt bọn họ bốn năm trời, đối với tính tình và cách làm người của Điền Quốc Gia, bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.
Trong lòng bọn họ cũng không hi vọng con gái sẽ có tài sản đếm không hết, bọn họ chỉ mong muốn con mình có thể sống yên ổn, an toàn, và hạnh phúc cả đời.
Diệp Giai Nhi cũng không nói chuyện, mà là âm thầm đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hoài Dương, cô nhìn thẳng vào anh.
Đôi môi mỏng cong lên thành một đường cong, xem đây là câu trả lời, đồng thời trong lòng cũng biết cô muốn biểu đạt cái gì, bàn tay nắm chặt trở ngược lại cầm lấy tay cô.
Sau khi đưa hai mẹ con về xong, Thẩm Hoài Dương lái chiếc Land Rover màu đen trở về chung cư, đi lên lầu mở cửa phòng ra.
Chào đón anh là một căn phòng tối om không có ánh sáng, trong nháy mắt tâm trạng liền trống vắng, cô đơn, tia sáng trong đôi mắt thâm thúy cũng đã vơi đi mấy phần.
Cởi áo khoác ở trên người ra, tùy ý nhét vào ghế sofa, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương lười biếng ngã xuống ghế sofa.
Không có cô và con, căn phòng này dường như đã sụp đổ một nửa, trở nên xa lạ như thế.
Hai mắt từ từ nhắm lại, hàng lông mày cũng theo đó mà nhíu chặt.
Cô chỉ mới không có ở bên cạnh một lúc thôi mà anh đã không quen như vậy rồi, vậy mà tại sao anh lại có thể sống một mình trong mấy năm trước đây vậy chứ?
Rót một ly nước ấm, anh uống một ngụm nhỏ, anh đã cai rượu và thuốc lá trong khoảng thời gian này, đúng lúc này điện thoại đang đặt ở trên ghế sofa lại vang lên tiếng chuông.
Anh bước qua, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
“Thẩm tổng, chúng tôi đã phát hiện ra chất phụ gia thực phẩm đặc biệt trong phần cháo mà chúng tôi mang về.”
Lông mày lại càng thêm nhíu chặt, giọng nói của Thẩm Hoài Dương cũng theo đó mà trầm thấp: “Nói cho rõ.”
“Cho chất phụ gia đặc biệt này vào thức ăn sẽ khiến cho người ta có cảm giác muốn tiếp tục ăn nó, tức là khi bỏ liều lượng đến mức nhất định thì sẽ khiến người ta nghiện, có rất nhiều cửa hàng vì để thu hút khách hàng mà đã bỏ chất phụ gia này vào trong đồ ăn.”
Cúp điện thoại, anh híp mắt lại.
Sáng ngày hôm sau.
Sau khi Thẩm Hoài Dương rửa mặt xong thì đi xuống lầu, đi đến cửa hàng mà Diệp Giai Nhi thường mua thức ăn sáng.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng không lớn, nhưng mà trông có vẻ rất sạch sẽ, ở bên trong có rất nhiều khách, đều đang ăn sáng.
Khoác trên người một bộ đồ vest màu đen, thẳng thớm, dáng người cao lớn, khí chất cao quý được bộc lộ trông có vẻ không phù hợp với cửa hàng bán đồ ăn sáng.
“Cháo ngũ cốc, sữa đậu nành, cháo gạo đen, mỗi thứ một phần.”
Nhân viên phục vụ đáp lời, tay chân nhanh gọn gói lại: “Có cần gì nữa không, bánh bao, bánh nướng kẹp thịt?”
“Không cần.” Đưa tay nhận lấy, Thẩm Hoài Dương rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Thấy vậy, nhân viên phục vụ nữ thắc mắc thì thầm: “Dáng dấp đẹp trai như thế, giống như là minh tinh, nhưng mà thật là kỳ quái quá đi, ăn cháo mà không ăn cái gì khác.”
Anh không trở về chung cư, leo lên xe, sau khi đến công ty thì trực tiếp ném ba phần cháo cho trợ lí Trần, để anh ta đưa đến bệnh viện.
Trợ lí Trần nghi hoặc, không hiểu cách làm hiện tại của tổng giám đốc, thật sự càng ngày càng khiến cho người ta khó hiểu, cầm lấy ba phần cháo đi đến bệnh viện làm xét nghiệm, không phải là kẻ điên hả?
Không để ý tới ánh mắt của anh ta, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống ghế, nới lỏng cà vạt trong chiếc áo khoác ngoài, mở tài liệu trước mắt ra.
Mục đích mang ba phần thức ăn đến bệnh viện đã rất rõ ràng, anh cần làm kiểm tra một lần nữa, rốt cuộc là ở bên trong có bao nhiêu chất phụ gia.
Đồng thời, đây cũng được xem như là một chứng cứ, Thẩm Hoài Dương tự nhận mình không phải là một người nhân từ, nếu như người nào dám động tay động chân trên đầu anh, vậy thì tất nhiên anh sẽ khiến cho đối phương trả một cái giá thật đắc.
Mấy quán bán đồ ăn sáng đều là những hộ kinh doanh nhỏ lẻ, cuộc sống không dễ dàng gì, bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong đồ ăn là vì để buôn bán để kiếm khách, chuyện này không có liên quan gì tới Thẩm Hoài Dương anh, nhưng mà sau khi gây ra hậu quả đến mức phải nhập viện, anh không có khả năng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Không có cách nào khác, ai bảo bọn họ lại chọc phải Thẩm Hoài Dương cơ chứ?
Buổi chiều, trợ lí Trần cầm lấy báo cáo xét nghiệm từ bệnh viện trở về, kết quả là trong cháo gạo đen và sữa đậu nành không có chất phụ gia đặc biệt, chỉ có cháo ngũ cốc là có.
Phần báo cáo ấy được cuộn tròn trong bàn tay to lớn của anh, ánh mắt của Thẩm Hoài Dương tối xuống, hiển nhiên là kết quả này nằm ngoài dự đoán của anh, hoặc là có thể nói phần báo cáo này làm anh có chút kinh ngạc và giật mình.
Ban đầu ý định và mục đích của anh chỉ là cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng mà kết quả này lại khiến anh không khỏi suy nghĩ nhiều thêm.
Nếu như vì để thu hút khách, vậy tại sao chỉ bỏ chất phụ gia đặc biệt vào trong cháo ngũ cốc, mà hai món còn lại lại không có?
Ánh mắt hơi lóe lên, Thẩm Hoài Dương cảm thấy dường như là trong đó có chỗ không đúng.
Chất phụ gia đặc biệt chỉ có ở trong cháo ngũ cốc, mà trong cháo ngũ cốc còn có một phần lớn táo gai, ngũ cốc cùng với táo gai có tác dụng làm hư thai.
Xâu chuỗi tất cả các chuyện này lại với nhau, hai mắt anh híp lại thành một đường thẳng, cảm thấy suy đoán này rất hợp lý.
Nếu không thì một loạt các sự trùng hợp này không có cách nào để giải thích, nhưng mà anh vẫn còn cần một phần chứng cứ, cần chứng cứ để có thể chứng minh suy đoán của anh là đúng.
Với lại, hiện tại người muốn để cô sảy thai chỉ có hai người là Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, ngoài bọn họ ra thì anh không thể nghĩ ra người thứ ba.