Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 255: Chương 255: Lại là con gái ruột của bà ta




“Nhìn mắt mũi miệng của cậu ta đi, không phải hồ ly tinh thì là cái gì chứ? Nếu như không phải là hồ ly tinh thì sao có thể câu mất hồn phách của con đi?”

Thẩm Hoài Dương là hồ ly tinh...

Nước bọt ở trong miệng Diệp Giai Nhi thiếu chút nữa là đã phun lên trên gương mặt tuấn tú của hồ ly tinh rồi, cái từ này mà mẹ cũng có thể nghĩ ra nữa.

Ở một bên khác.

Có một đống thông tin được gửi cho Tô Tình, bà ta nắm ly thủy tinh trong suốt ở trong tay, bà đã theo dõi tin tức bí mật của Thẩm Thiên Canh ở huyện Thiểm trong vài năm qua, kể cả sau khi trở lại thành phố S.

Khi thấy được một thông tin trong số đó, mắt bà ta nhịn không được mà mở to.

Diệp Giai Nhi lại là con gái ruột của Dương Tuyết.

Bà ta cắn răng nhìn chằm chằm vào tờ giấy, điều tra rất rõ ràng, tuyệt đối không có sai lầm.

Bà ta căn bản không điều tra ra tin tức tiêu cực của Thẩm Thiên Canh trong mấy năm ông ta ở huyện Thiểm, bà ta cũng đã đoán là sẽ không điều tra ra được, ông ta làm việc rất cẩn thận, sao có thể để lại điểm yếu cho người ta thăm dò được chứ?

Mà thông tin liên quan đến Dương Tuyết và Diệp Giai Nhi thì là gần đây, hiển nhiên ông ta không có ý muốn che giấu.

Bà ta dám đoán chắc lần này Thẩm Thiên Canh vượt quá giới hạn, tuyệt nhiên không phải là lần đầu tiên, chắc chắn không phải là như vậy, nói không chừng ông ta và Dương Tuyết đã ở bên nhau nhiều năm rồi.

Bà ta chắc chắn sẽ không để cho hai người sống thoải mái.

Thẩm Thiên Canh lừa gạt bà ta biết bao năm, mấy năm nay bà ta vẫn luôn tin tưởng ông ta, ông ta lại sớm làm loạn ở sau lưng mình.

Lồng ngực tức giận phập phồng mãnh liệt, Tô Tình bất giác siết chặt tài liệu ở trong tay, sức lực rất lớn, khớp xương đã trắng bệch.

Bà ba tự trách mình ngốc, Thẩm Thiên Canh ở huyện Thiểm đã hơn một năm rồi, số lần trở về nhà chính nhà họ Thẩm có thể đếm trên đầu ngón tay, lý do đơn giản là do bận rộn, nhưng cho dù có bận rộn đi nữa thì ai có thể bận như ông ta được chứ.

Chỉ sợ là những lúc rảnh rỗi thì đều bận bầu bạn với con tiện nhân Dương Tuyết. Bà ta đề nghị mình đến huyện Thiểm để thăm ông ta, nhưng mà ông ta luôn có ngàn vạn lý do để từ chối bà ta một cách nhã nhặn, những lý do như là quan tâm mình. Lúc này nhớ lại, nó trở nên buồn nôn và vô liêm sỉ như thế.

Nếu như có thể để cho bọn họ tốt hơn, vậy thì hai chữ Tô Tình này sẽ viết ngược lại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trời dần dần sang thu, thời tiết cũng xảy ra thay đổi vô cùng lớn, gió thu lạnh thấu xương, những cơn mưa to như không ngừng trút nước.

Bình thường thời tiết như vậy thích hợp nhất là để đi ngủ.

Ba người ở chung cư vẫn còn chưa thức dậy, Thẩm Hoài Dương ngủ ở bên trái, Huyên Huyên nằm ở chính giữa, mà Diệp Giai Nhi thì ngủ ở bên phải, lúc này đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi.

Thói quen ngủ của Huyên Huyên không tốt, thân thể nhỏ bé không ngừng vùng vẫy lung tung, chân khoác lên trên gương mặt của Thẩm Hoài Dương, cái đầu nhỏ thì gối lên trên bụng Diệp Giai Nhi.

Bụng bị đè bị ép, cảm giác ngạt thở làm cho cô khó chịu nhíu mày, mắt từ từ mở ra một khe hở, thuận tay cầm lấy điện thoại trên đầu tủ. Sau khi nhìn thấy thời gian, cô liền ngồi phắt người dậy, bất tri bất giác là đã sắp đến chín giờ rồi.

Vội vàng mặc áo khoác, Diệp Giai Nhi đưa tay vỗ nhẹ vào mông Thẩm Hoài Dương, cô nói: “Đừng có ngủ nữa, sắp đến chín giờ rồi, để em đi làm buổi sáng, anh mặc quần áo cho Huyên Huyên nhanh đi, có nghe em nói không hả?”

Đôi mắt nhắm chặt vẫn không mở ra, nghe vậy, cổ họng nhấp nhô, như nửa tỉnh nửa mê mà nhỏ giọng đáp lời: “Ừa.”

Sau đó cô đứng dậy, vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, chuẩn bị bữa sáng, sau khi nấu cháo xong rồi thì lại nhanh chóng quay ngược về phòng.

Hai người đang nằm ở trên giường căn bản không có ý muốn thức dậy, ngủ rất yên ổn, Thẩm Hoài Dương đổi tư thế, lúc này Huyên Huyên được anh ôm ở trong ngực, ngủ vô cùng ngon giấc.

Diệp Giai Nhi vừa tức lại vừa buồn bực, nhưng càng nhiều hơn lại không biết làm như thế nào, lúc nãy anh đã đồng ý với cô, nhưng mà lúc này thì...

Cô bước qua ôm Huyên Huyên từ trong ngực anh, mặc quần áo, vừa đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của người đàn ông: “Nhanh lên đi, sắp trễ giờ rồi.”

“Năm phút nữa, ngủ thêm năm phút nữa thôi.” Giọng nói trầm thấp lười biếng mang theo chút mông lung vừa mới tỉnh dậy, Thẩm Hoài Dương nằm ở trên giường không hề động đậy, dường như là rất mệt mỏi, cả người vô lực.

Huyên Huyên vẫn còn chưa chịu thức dậy, hai mắt nhập nhèm, không nhịn được mà ngáp một cái: “Ba lười quá đi, ba thật là xấu hổ.”

“Có nghe chưa hả, con gái của anh đều đang chê cười anh đây nè, nhanh lên đi.”

“Ba xấu hổ quá, ba lười quá, ba là cái đồ lười.” Còn chèn thêm nhạc, Huyên Huyên vẫn không quên ngam nga lung tung, cái mông nhỏ lắc qua lắc lại như đang khiêu vũ.

Nghe vậy, thân hình cao lớn vạm vỡ đột ngột ngồi dậy, Thẩm Hoài Dương đặt hai mẹ con ở trên giường, bàn tay với khớp xương rõ ràng chọc lét bọn họ.

Huyên Huyên bị kẹp ở chính giữa, giống như là một cái bánh hamburger, Diệp Giai Nhi bị đặt ở phía dưới cùng, những nơi nào mà ngón tay anh cào qua, cô đều sẽ nhịn không được mà co rút một trận, bật cười khanh khách. Đương nhiên anh không đặt trọng lượng cơ thể xuống phía dưới hoàn toàn, đôi chân rắn chắc giang ra hai bên hông cô, tay thì chống hai bên đầu cô.

Tiếng cười vẫn còn chưa dừng lại, đùa giỡn một hồi đủ rồi, Diệp Giai Nhi mới đẩy đẩy người anh rồi ngồi dậy: “Không chịu xem thời gian, còn đùa nữa.”

Lúc này đã hơn chín giờ, ánh mắt Thẩm Hoài Dương đảo qua chiếc đồng hồ thạch anh hình tròn, nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, đôi môi mỏng khẽ chuyển động: “Nếu đã trễ như vậy rồi, thế thì buổi chiều hẵng đi làm.”

Diệp Giai Nhi trừng anh, không phải đều là do anh hả, thế mà lại ăn nói nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Nhớ tới sáng nay còn có một cuộc họp quốc tế vô cùng quan trọng, đôi mắt Thẩm Hoài Dương khẽ chuyển động, cầm lấy điện thoại di động lên, bấm gọi cho trợ lí Trần: “Sáng nay tôi bị cảm nên không đến công ty, chuyển cuộc họp mười hai giờ đến ba giờ chiều đi.”

Đôi mắt to tròn đen nhánh chớp chớp, Huyên Huyên nhanh chóng lục tìm điện thoại của Diệp Giai Nhi, sau đó đưa cho Thẩm Hoài Dương, giống như là một con cún con: “Ba ơi, ba nói với giáo viên của con là con đã bị lây bệnh của ba rồi, chiều nay mới có thể đi đến nhà trẻ.”

“Con biết suy một ra ba quá ha.” Hàng lông mày tuấn tú hơi nhướng lên, Thẩm Hoài Dương khẽ mỉm cười, con gái của mình quả nhiên thông minh mà.

Nhìn hai kẻ lười biếng trước mặt, Diệp Giai Nhi buồn bực tức giận nói: “Nhìn hai ba con các người đi kìa, một người thì mở mắt đã nói dối, đứa nhỏ cũng học xấu theo luôn, anh không thể làm tấm gương tốt, còn dạy bảo con bé theo hướng xấu nữa chứ.”

Cong môi, cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trên đôi môi đỏ mọng của cô, lông mày có chút đắc ý mà nhướng lên, ôm lấy Huyên Huyên đi vào nhà vệ sinh.

Cô đứng trong phòng bếp xới cơm, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy âm thanh hai người đùa giỡn trong nhà vệ sinh, bất đắc dĩ lắc đầu.

Kết quả là cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng không thể đi làm, cô cũng xin nghỉ, cũng vinh quang bị làm hư mà nói dối.

Quả nhiên là sau này không thể tiếp tục ngủ lại đây, nếu không thì buổi sáng chắc chắn sẽ đến trễ, buổi tối thì ngủ vô cùng muộn, làm sao buổi sáng có thể dậy nổi cơ chứ?

Cơn mưa to ở bên ngoài cửa sổ cứ kéo dài không dứt, tẩy rửa cửa sổ sáng bóng, ba người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách cười cười nói nói, trong phòng đều là tiếng cười rôm rả.

Đến trưa, Thẩm Hoài Dương lái chiếc Lexus màu đen đưa Huyên Huyên đến nhà trẻ trước, sau đó lại đưa Diệp Giai Nhi đến trường học, lúc chuẩn bị đi đến công ty, chuông điện thoại lại vang lên, là Tô Tình gọi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.