Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 254: Chương 254: Tư tưởng của anh rất bình thường




Bởi vì giãy dụa cho nên mái tóc trở nên rối bời, ban đầu là một kiểu tóc đơn giản thanh lịch, lúc này đã trở nên bù xù, bà hết kéo rồi lại đá Thẩm Thiên Canh, vừa hung ác cắn vào cổ tay của ông ta.

Một ngụm đó dùng hết toàn bộ sức lực cả người, mãi cho đến khi có mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra giữa răng môi, Tô Tình vẫn không buông ra.

Thẩm Thiên Canh bị đau hít một hơi lạnh, đẩy mạnh Tô Tình ra, sau khi nhận được sự tự do thì một tay bà ta cầm lấy cái ly thủy tinh đập về phía Dương Tuyết.

Dương Tuyết nhanh nhẹn vội vàng nhảy khỏi giường bệnh, nhưng mà ly thủy tinh đập vào vách tường ở phía sau giường bệnh, những mảnh thủy tinh rơi vun vãi thì bà ta không có cách nào tránh thoát. Có một mảnh xẹt qua gương mặt của bà ta, có mảnh thì xẹt qua cánh tay, trong nháy mắt máu tươi liền chảy ra.

Sau khi gọi bác sĩ vào trong, Thẩm Thiên Canh không nói lời nào dùng lực mạnh kéo Tô Tình đang nổi điên, vừa kéo vừa rời khỏi phòng bệnh.

Đến nhà chính nhà họ Thẩm, giữa hai người không khỏi phát sinh cuộc cải vả kịch liệt, trong nháy mắt nhà chính nhà họ Thẩm lại càng trở nên hỗn độn hơn, những đồ vật nào có thể ném đi đều đã bị ném nát, bụng của Thẩm Thiên Canh bị đồ vật ném đụng vào đau đớn, ngồi trên ghế sofa, dấu vết ở cổ tay lúc nãy bị cắn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Tô Tình không khác gì một người điên, hét to, tùy ý đấm đá vào đồ vật trong phòng khách. Người giúp việc vô cùng hoảng sợ, không ai dám bước lên.

Nửa tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc Tô Tình đã không còn sức lực đánh đá nữa, hoàn toàn kiệt sức trượt xuống ngồi ở dưới đất.

“Nếu như mọi chuyện đã đến mức này, vậy thì cũng không cần phải giấu diếm nữa, qua khoảng thời gian này thì chúng ta ly hôn đi.” Thẩm Thiên Canh mở miệng thì nói như thế.

Suy nghĩ kỹ một chút, thật sự là ông ta nợ Tô Tình rất nhiều, cho đến bây giờ, nếu như tiếp tục lừa gạt thì thật là không có tình người.

“Ly hôn hả? Ông vì người phụ nữ đê tiện đó mà muốn ly hôn với tôi?” Tô Tình ngửa đầu cười to, lớp trang điểm xinh đẹp sạch sẽ đã tèm nhem, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Thiên Canh, ông có nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi tuyệt đối sẽ không để ông toại nguyện đâu, cả đời này tôi cũng sẽ không để ông toại nguyện.”

Cho dù có chết, bà ta cũng sẽ không ký tên, sau khi ly hôn xong sẽ để cho ông ta cùng với cái con tiện nhân đó sống hạnh phúc bên nhau? Không có cửa đâu.

“Giữa chúng ta đã không còn tình cảm, cứ buộc chặt vào như thế này chẳng tốt cho ai, cho nên, vẫn sớm ly hôn đi, tốt cho cả hai.”

Lúc nói chuyện, Thẩm Thiên Canh ôm bụng đứng dậy: “Bà cẩn thận suy nghĩ lại đi, chờ suy nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại cho tôi, hai ngày nay tôi ở khách sạn trước.”

“Cút đi, ông cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt, cút!” Thở dốc từng hơi, Tô Tình thuận tay cầm lấy một cái bình hoa ở bên cạnh ném về phía bóng lưng đó, lúc này, bà thật sự rất muốn giết ông ta.

Chờ nhà chính nhà họ Thẩm trở về sự im lặng vốn có, một mình bà ta ngã ngồi ở dưới đất, vừa khóc vừa cười, không biết là muốn khóc hay là muốn cười.

Một lúc lâu sau, Tô Tình đứng dậy gọi một cuộc điện thoại: “Đi điều tra Thẩm Thiên Canh cho tôi, còn có mọi chuyện của Dương Tuyết, tôi muốn biết tất cả.”

...

Bà ta không thoải mái, đương nhiên cũng sẽ khiến hai người bọn họ sống không dễ dàng.

Chỉ cần trong tay bà ta nắm giữ yếu điểm của Thẩm Thiên Canh, đến lúc đó bà ta tuyệt đối sẽ khiến cho hai người sống không bằng chết.

Thẩm Thiên Canh gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, kêu cô ngày hôm nay đến bệnh viện kiểm tra tủy, chờ hai ngày sau có kết quả thì có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Chuyện này trong lòng của Thẩm Thiên Canh có tính toán riêng của mình, nếu như bây giờ đã đưa ra quyết định chắc chắn, vậy thì phải nhanh chóng tiến hành để tránh đêm dài lắm mộng.

Diệp Giai Nhi đồng ý, lại nhấn mạnh một lần nữa, giữa cô và Dương Tuyết chỉ có dính dáng với nhau chính là tủy, sau khi ghép tủy xong rồi thì cả đời này sẽ không qua lại với nhau.

Buổi chiều, cô liền đến bệnh viện, thấy Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết, không biết là hai người gặp phải chuyện gì, trên mặt và tay đều là vết thương do thủy tinh cắt vào.

Chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, cũng không có cảm xúc dao động, sau khi làm xong các thủ tục thì ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, cô liền rời khỏi ngay lập tức.

Sau khi đến nhà trẻ mới biết được Huyên Huyên đã được Thẩm Hoài Dương đón về rồi, cô nhíu mày, Thẩm Hoài Dương về rồi hả? Sao lại không nói với cô tiếng nào.

Chờ tới lúc đến chung cư, quả nhiên thấy người đàn ông đang ôm Huyên Huyên ở trong ngực, ngồi ở dưới đất chơi ghép hình, nhìn cô đi tới, anh nói: “Giai Nhi, anh đói.”

“Còn chưa ăn cơm hả?” Cô đặt túi xách qua một bên, thay dép lê.

“Vẫn còn chưa, chờ em về nhà nấu cơm.” Anh nói như lẽ đương nhiên: “Đã ăn đồ ăn ở bên ngoài mấy ngày rồi, ăn hoài cũng ngán, không có ngon gì hết.”

“Đi chuyến bay mấy giờ vậy?” Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn ở bên trong rất phong phú, cũng rất tươi mới.

Thẩm Hoài Dương thoáng nhìn qua thời gian, miễn cưỡng dựa lưng vào trên ghế sofa: “Bốn giờ đã đến thành phố S.”

Nói như vậy, anh vừa mới xuống máy bay thì vội vàng đi đón Huyên Huyên, chắc chắn là không có thời gian ăn uống gì hết.

Nghe âm thanh truyền đến từ trong phòng bếp, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương dựa ra phía sau, nghiêng người, ánh mắt rơi vào trong phòng bếp.

Cô mặc tạp dề đang đi qua đi lại trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại vang ra âm thanh khe khẽ, làm anh cảm thấy vui vẻ, thả lỏng, chưa bao giờ dễ chịu và thoải mái nhưng hiện tại.

Lúc ở nước Mỹ, lòng anh quả thật cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ lòng chỉ muốn về, kiềm lòng không được mà suy nghĩ cô đang làm cái gì.

Lúc này có cô và Huyên Huyên ở bên cạnh, anh mới phát hiện cuối cùng mình đã an tâm rồi.

Một lát sau liền nấu cơm xong, là cháo trứng muối thịt nạc, còn có rau trộn, rất đơn giản, mùi hương lại hấp dẫn người.

Huyên Huyên ăn một chén nhỏ, anh thật sự đói bụng, ăn salad mà cô trộn không còn một miếng.

Đi chuyến bay suốt cả đêm, một hơi còn chưa thả lỏng, lúc này quả thật rất mệt mỏi. Nằm ngửa ở trên ghế sofa, thậm chí là Huyên Huyên còn ngồi ở trên bụng anh mà anh đã ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy Huyên Huyên, đắp kín chăn mỏng cho anh, đứng dậy muốn rời khỏi.

Mà dường như là anh có ý thức, đôi mắt hẹp dài chậm rãi mở ra một khe hở, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô, gương mặt tuấn mỹ chôn ở cổ của cô: “Tối nay ở lại đây đi..."

“Không được, em nhất định phải về nhà.” Nếu không thì ngày mai trở về cũng không biết ăn nói như thế nào.

“Ở lại đây đi.” Anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, giọng nói dịu dàng lại cất lên một lần nữa.

Diệp Giai Nhi có chút buồn bực, ngón tay khẽ đẩy cái cằm kiêu ngạo của anh: “Anh đã buồn ngủ như vậy rồi, suy nghĩ có thể đứng đắn một chút không hả?”

Tiếng cười trầm thấp tràn ra khỏi lồng ngực, làm lồng ngực chấn động một trận dáng người cao lớn hơi chuyển động đầu liền gối lên đùi cô: “Tư tưởng trong lòng anh rất bình thường, rất đứng đắn, chỉ là không biết trong lòng cô Diệp đang nghĩ như thế nào?”

Nhắm mắt lại, cổ họng nhấp nhô, anh lại nói: “Chỉ muốn em ở lại đây với anh một đêm mà thôi, nói cho anh biết xem, trong lòng cô Diệp vừa mới suy nghĩ cái gì vậy?”

Gò má của cô hơi nóng lên, chạm vào là có thể thiêu đốt, người đàn ông này lại không chịu buông ra để cô đi, đầu gối trên đùi cô, cánh tay thì vòng qua eo cô.

Cô bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc, nói là tối nay cô với Huyên Huyên sẽ ở lại nhà của Thân Nhã nên không về nhà.

Làm sao Quách Mỹ Ngọc không biết được cô đang làm gì chứ, vừa mắng bạch nhãn lang, vừa mắng Thẩm Hoài Dương như là hồ ly tinh câu mất hồn phách cô đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.