Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 253: Chương 253: Một màn vô ý bắt gặp




Cười phì một tiếng, tất cả những muộn phiền trong lòng Diệp Giai Nhi hôm nay đã tiêu tán không ít, toàn thân cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.

Thời gian gọi điện thoại cũng không ngắn, từ phòng làm việc đi tới cửa trường học, lên taxi, Diệp Giai Nhi cúp máy.

Huyên Huyên đã được Quách Mỹ Ngọc đón về, cô về thẳng nhà, nhốt mình trong phòng, sắp xếp lại tư tưởng hỗn loạn, rốt cuộc làm sao mới là chính xác.

Nghĩ nửa ngày, trong lòng cô nảy ra chủ ý, kiên định với suy nghĩ, cô bấm gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, hẹn lát nữa gặp mặt.

Địa điểm lựa chọn cách nhà không xa, lúc Diệp Giai Nhi tới, nhìn thấy Thẩm Thiên Canh và Dương Tuyết ngồi sóng vai nhau, cô ngồi ở đối diện.

“Giai Nhi, muộn như vậy rồi hẹn chúng ta tới, là cháu đã suy nghĩ xong rồi sao?” Thẩm Thiên Canh mở miệng hỏi.

Diệp Giai Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt lướt trên người Dương Tuyết, sắc mặt bà ta bình tĩnh, quả thực không chút kích động và vui mừng.

“Muốn cháu hiến tủy cũng được, nhưng có một điều kiện, hai người phải đáp ứng.”

Thẩm Thiên Canh mặt lộ ra vui mừng, nói: “Cháu nói đi.”

“Sau khi hiến tủy, giữa cháu và bà ta không còn dây dưa gì nữa, một đao chặt đứt, quan hệ giữa cháu và bà ta không được nhắc tới với bất kỳ ai, như bác nói, bà ta cho cháu một sinh mạng, cháu trả bà ta một lần tủy, thế nào?”

Từ đầu tới cuối, Diệp Giai Nhi đều không liếc Dương Tuyết lấy một cái, vì căn bản không cần nhìn.

Sở dĩ cô đồng ý yêu cầu của Thẩm Thiên Canh, không phải vì cô tốt bụng, nhân từ, mà là Dương Tuyết đã sinh cô, cũng cảm nhận đau đớn sinh đẻ, cô bằng lòng cấy tủy cho bà ta, là muốn chút quan hệ duy nhất đó giữa hai người hoàn toàn cắt đứt.

Dương Tuyết cho cô một mạng, cô cũng trả lại bà ta một mạng, từ đây về sau, không còn liên quan nữa.

Thẩm Thiên Canh nhìn sang Dương Tuyết, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt Dương Tuyết không chút gợn sóng, không hề có biến đổi cảm xúc bao lớn: “Có thể.”

“Vậy thì tốt, sau này không đến mức không kịp chờ đợi thì đừng gọi điện thoại cho cháu, cháu không hi vọng nhìn thấy cuộc gọi tới từ hai người, hợp tác vui vẻ.”

Hiệp nghị đôi bên đạt thành nhất trí, liền không cần phải ở lại nữa, Diệp Giai Nhi đứng dậy, không thèm nhìn hai người lấy một cái, rời đi.

Dương Tuyết cười, quả nhiên lãnh khốc giống hệt ba ruột cô, vừa lạnh vừa cứng.

Về chuyện cấy tủy, Diệp Giai Nhi không thương lượng với Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy, vì cô cảm thấy không cần thiết, chuyện này cô hoàn toàn có thể làm chủ.

Cấy tủy xong thì chính là người xa lạ, cần gì để họ lo lắng chứ?

Về phần Thẩm Hoài Dương, cô càng không có cách nào mở miệng, cô luôn là một người không thể giấu diếm nỗi, quan hệ giữa Dương Tuyết và Thẩm Thiên Canh, đối với anh, cô khó mà mở lời.

Đợi tới khi cô suy nghĩ kỹ càng nói thế nào, đến lúc đó sẽ mở miệng.

Dù sao Thẩm Thiên Canh cũng là ba anh, không phải ai khác...

Nhớ tới dáng vẻ hai người ngồi cùng nhau, Diệp Giai Nhi cảm thấy ghê tởm, thật sự có chút ghê tởm, nếu để Thẩm Hoài Dương biết chuyện này, anh sẽ có phản ứng thế nào?

...

Tô Tình cảm thấy Thẩm Thiên Canh khoảng thời gian này chả mấy khi ở nhà, ngày nào cũng chạy ra ngoài.

Ở thành phố S, bà không rõ ông ta còn có chuyện gì để bận chứ? Dù phải bận, phải trao đổi với các nhân vật quan trọng trong chính giới thành phố S, cũng không cần mỗi ngày đều trao đổi, không phải sao?

Một mình ở nhà họ Thẩm quả thực nhàm chán, mà bà cũng không nghĩ ra nơi muốn đi, không biết làm sao, liền nhớ tới người phụ nữ ở bệnh viện đó, Dương Tuyết.

Dương Tuyết nói chuyện, Tô Tình lại có chút thích nghe, nghe thấy những lời khen ngợi trong miệng người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ, có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bà.

Bà gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Canh, hỏi ông đã đi đâu.

Thẩm Thiên Canh nói đang gặp mặt nhân vật quan trọng của thành phố S, hai người nói vài ba câu, liền cúp điện thoại.

Tô Tình thu dọn, sửa soạn, trang điểm, thay quần áo, cầm túi, từ đầu tới chân đều sửa soạn một phen, cho tới khi hài lòng, mới rời khỏi nhà họ Thẩm.

Bệnh viện.

Thẩm Thiên Canh cúp điện thoại, đang gọt táo, Dương Tuyết trên giường bệnh cười thật tươi: “Điện thoại của vợ anh?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Canh cắt thành miếng, đưa đến miệng bà ta: “Ban đầu tại sao lại vứt bỏ đứa bé?”

“Đương nhiên là có lý do và nguyên nhân làm vậy.” Dương Tuyết rõ ràng không thích đề tài này, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vào thu rồi.”

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cây ngô đồng hai bên bệnh viện đã dần ngả vàng, theo làn gió thu, phất phơ rơi xuống đất.

Thẩm Thiên Canh lại rót ly nước ấm, đi tới, muốn đưa cho bà ta, dưới chân lại không chú ý, trượt một cái, ngã ngào lên giường bệnh, ly nước ấm đó vừa khéo đổ hết lên quần áo bệnh nhân của Dương Tuyết.

May mắn nước không nóng, Thẩm Thiên Canh thở phào một hơi, lấy quần áo bên cạnh ra, sau đó đưa tay thay cho Dương Tuyết.

Dương Tuyết không muốn nhúc nhích, lười biếng nói: “Áo lót cũng ướt rồi, giúp em thay cả áo lót đi, em thích mặc màu đen.”

Cởi quần áo bệnh nhân ra, lộ ra trước mặt là áo lót.

Dương Tuyết yêu cái đẹp, bất kể là đối với làn da hay vóc dáng đều giữ gìn cực kỳ nghiêm ngặt, quanh năm tập luyện yoga, khiến cho thân thể bà ta mềm dẻo đến không thể tin nỗi, đồng thời cũng gợi cảm mê người.

Hơi thở Thẩm Thiên Canh bất ổn, không chịu khống chế.

Bầu không khí trong phòng nhiệt tình mà nóng bỏng, cho nên không chú ý tới có sự xuất hiện của vị khách không mời.

Ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm bóng lưng vô cùng quen thuộc đó, Tô Tình chỉ cảm thấy nghiêng trời lệch đất, hai mắt tối sầm, thân thể cũng loạng choạng ngã xuống đất, bà bưng ly nước trên bàn lên, phẫn nộ hất về phía hai người, miệng thét chói tai: “Aaa!”

Không tin nỗi, phẫn nộ, lửa giận nóng cháy, đánh mất lý trí khiến Tô Tình trời đất quay cuồng, bà bưng ly nước lên, lại hất về phía hai người...

Mắt đã tức giận đến đỏ bừng, trên dưới toàn thân Tô Tình đều run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn sang Thẩm Thiên Canh ngập tràn thù hận.

Bà nhấc tay, chỉ nghe ‘chát’ một tiếng, một cái tát đã rơi trên mặt Thẩm Thiên Canh, lập tức hiện ra dấu tay đỏ ửng chói mắt.

“Vô sỉ! Đồ lăng loàn thối tha!” Bà phẫn nộ vô cùng rủa mắng, đi tới gần giường bệnh, đối diện với Dương Tuyết trên giường, lại giơ tay lên.

Chính vào lúc tay bà sắp rơi xuống, Thẩm Thiên Canh bước vài bước như tên bắn tới, giữ tay bà lại: “Đủ rồi!”

“Buông ra! Đủ rồi? Cái gì gọi là đủ rồi?” Bà lập tức xoay mặt đối diện Thẩm Thiên Canh, Tô Tình giãy giụa kịch liệt điên cuồng: “Thế nào, tôi đánh ả ta, có phải ông đau lòng không?”

“Đi, chúng ta về rồi nói.” Lúc nói chuyện, Thẩm Thiên Canh kéo cánh tay bà, dẫn ra ngoài phòng bệnh.

Thân thể kéo về sau, tay trái Tô Tình bắt lấy giường bệnh, sống chết không chịu rời đi, hét to: “Không về! Dựa vào cái gì tôi phải về! Hôm nay tôi nhất định phải cho ả ta biết giật chồng người khác sẽ gặp phải báo ứng gì!”

Lý trí vào lúc này đã sớm không còn, bà cũng không ngại khó coi, kéo cửa, kêu gào, mắng nhiếc.

Từ đầu tới cuối, Dương Tuyết đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ung dung nhìn Tô Tình như kẻ điên.

Phụ nữ một khi điên cuồng, sức lực thực sự khiến người ta cảm thấy kinh khủng, đúng như Tô Tình lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.