Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 175: Chương 175: Lẽ nào là con của cô ta




Huyên Huyên hơi khó chịu khi điện thoại bị cướp đi, nhưng nhìn thấy chiếc xe đậu trước mắt, cô bé không dám thể hiện ra ngoài.

Sắp xuất phát rồi, nhỡ đâu làm ông chú xấu xa này tức giận thì biết làm sao? Đã hai ngày rồi cô bé không được nhìn thấy mẹ, thật sự nhớ mẹ quá. Truyện Đông Phương

Chiếc xe màu đen lái đi trên đường đầy chắc chắn, một lát sau đã tới bên ngoài cửa hàng McDonald ở đường Giang Nam.

Huyên Huyên bò ra trên cửa sổ, cái mông nhỏ vểnh lên, nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính, tìm kiếm hình bóng của mẹ.

Hình như lại nghĩ tới chuyện gì đó, cô bé quay người lại, nhìn Thẩm Hoài Dương: “Chú không đi làm sao?”

Thẩm Hoài Dương nhướn mày, ánh mắt ung dung nhìn về phía Huyên Huyên, chờ đợi con bé nói tiếp.

“Không sao đâu ạ, chú có thể đi làm, cháu ở đây đợi mẹ là được rồi.” Giọng nói Huyên Huyên non nớt, ngây thơ, trong lòng chỉ thầm hi vọng ông chú xấu xa này nhanh chóng rời khỏi đây.

Hừ, Thẩm Hoài Dương cong môi, liếc nhìn bóng người bé nhỏ đó: “Hôm nay ba không đi làm, sẽ đi cùng hai người…”

Chút tâm tư đó của con bé thể hiện rõ hết trên mặt, đôi mắt sáng ngời càng hiện rõ mấy chữ: Mau đi đi!

Không đi làm sao, trong lòng Huyên Huyên khổ não, cô bé còn muốn mách mẹ, nói xấu ông chú xấu xa này, nếu như đồ xấu xa này không đi biết phải làm thế nào?

“Chú, hôm nay bạn của chú không tìm chú đi chơi ạ?”

“Không tới tìm…”

“Vậy chú không còn việc khác để làm sao?”

“Không có…”

“Chú cứ nhất định phải đi theo mẹ con cháu sao?”

“Ừm…”

“Chú, cháu và mẹ cháu là con gái, chú là đàn ông, như vậy không tiện đâu.”

“Không sao…”

“Vâng!” Cái đầu nhỏ của Huyên Huyên cúi xuống bất lực, chán nản không hỏi nữa.

Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương không kìm được mà đen đi mấy phần, con bé muốn anh đi vậy sao, không muốn anh đi cùng sao?

Tự nhiên hai mắt Huyên Huyên sáng rỡ, tâm trạng ủ rũ lập tức bay biến, hai tay vui mừng đập vào cửa sổ, gọi khẽ: “Mẹ! Mẹ ơi! Con ở đây! Ở đây!”

Đương nhiên là Diệp Giai Nhi cũng đã nhìn thấy, cô đi nhanh qua đoạn đường cho người đi bộ. Còn Huyên Huyên nhảy từ trên xe xuống, lao thẳng vào lòng cô.

Mới chỉ hai ngày không gặp mà Diệp Giai Nhi cảm thấy như đã hai năm không gặp, cô ôm chặt cơ thể mềm mại của con bé, tự nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng của mình được lấp đầy.

“Nào, để mẹ ngắm Huyên Huyên một lượt nào.” Cô không ngăn được sự nghẹn ngào, cúi xuống sờ mặt Huyên Huyên.

Huyên Huyên ngoan ngoãn để cho mẹ nhìn, một lát sau Diệp Giai Nhi mới đứng lên, nắm bàn tay nhỏ của con bé: “Ai đưa Huyên Huyên tới đây vậy?”

Huyên Huyên không nói gì, chỉ mấp máy cái miệng nhỏ, nói thầm bốn chữ: “Ông chú xấu xa!”

Diệp Giai Nhi không nghe rõ lắm, cô chau mày đang định hỏi lại thì một bóng người cao lớn đã đi từ trên xe xuống, đôi môi mỏng kéo lên, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Lên xe!”

Thẩm Hoài Dương không đi sao?

Cô càng nheo mày chặt hơn: “Anh không đi làm sao?”

Hai mẹ con đúng là cùng một tính, đến câu hỏi cũng y như nhau, rốt cuộc hai người này khó chịu không muốn anh đi cùng đến thế sao?

Khuôn mặt anh tối đi, trong lòng rất không vui, lửa giận bốc lên đầu, Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nhìn cô, giọng nói lạnh lùng âm u: “Không đi.”

Trong lòng Diệp Giai Nhi không khỏi cảm thấy thất vọng.

Thấy vậy khuôn mặt anh càng đen hơn, giống như có đám mây đen ngay trên đỉnh đầu, cổ họng hừ lạnh một tiếng, quay người lên xe: “Nếu như không đi thì kế hoạch coi như bỏ…”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi nhìn xung quanh, tự nhiên phát hiện ra, không biết từ khi nào sau lưng đã có thêm hai người đàn ông mặc đồ vest, rõ ràng là đang cảnh cáo cô!

Đường đường là tổng giám đốc Thẩm mà có thể vô liêm sỉ đến mức như vậy, cô coi như được mở mang tầm mắt.

Diệp Giai Nhi cắn răng, không còn cách nào khác chỉ có thể bế Huyên Huyên lên xe, ba người ngồi ở hàng ghế sau, Huyên Huyên ngồi giữa.

Đứa bé còn nhỏ, đương nhiên không hiểu được những cơn sóng ngầm giữa người lớn, hai chân trắng nõn đung đưa không ngừng. Thấy mẹ không nói gì, Huyên Huyên lại nhìn đồ xấu xa kia: “Chú, chúng ta đi đâu vậy?”

Cô bé vẫn chưa lớn lắm nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác, biết ai là người quyết định.

“Một nơi mà con thích….” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn cứng nhắc như vậy.

Ở phía bên kia

Tô Tình đứng trước cửa căn hộ, lúc đang chuẩn bị ấn mật khẩu thì tự nhiên cánh cửa mở ra, thím Lý đang cầm túi rác chuẩn bị đem đi vứt.

Tô Tình nhíu mày nhìn bà: “Sao bà lại ở đây?”

“Cậu chủ Thẩm chuyển tôi tới đây.” Thím Lý biết đây là mẹ của cậu Thẩm.

“Không thể nào, Hoài Dương từ trước đến nay không thích thuê giúp việc.” Trừ việc dọn dẹp phòng bắt buộc, Hoài Dương rất ghét việc có người nào khác xuất hiện trong căn hộ của mình.

“Tôi không phục vụ cậu chủ Thẩm mà là phục vụ cô chủ nhỏ.”

Tô Tình hoàn toàn không hiểu thím Lý đang nói gì: “Cô chủ nhỏ lại là ai?”

“Con gái của cậu chủ Thẩm…”

Nghe vậy, Tô Tỉnh nghĩ rằng mình bị ảo giác: “Bà nói là con gái của ai?”

“Con gái của cậu chủ Thẩm…” Thím Lý lặp lại lần nữa.

Tô Tình cảm thấy vừa hoang đường lại vừa buồn cười, Hoài Dương lấy đâu ra con gái!

Nhưng ngay sau đó bà ta lập tức nghĩ tới Diệp Giai Nhi, tim bà đập thình thịch, không lẽ là…

Không lẽ là, con gái mà Diệp Giai Nhi sinh ra?

Sau đó tim bà ta không kìm được, càng đập nhanh hơn, tự nhiên Tô Tình cảm thấy cổ họng mình hơi khô, bà ta hỏi thím Lý: “Đứa bé đó khoảng mấy tuổi rồi?”

“Hơn ba tuổi, ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng rất đáng yêu.” Thím Lý nói rất thật lòng.

Hơn ba tuổi, lúc đầu khi Hoài Dương dẫn Thẩm Hải Băng đến Mỹ, đứa bé trong bụng Diệp Giai Nhi đã năm tháng, bốn năm trôi qua, đứa bé đó có lẽ đã hơn ba tuổi…

Như vậy Tô Tình có thể khẳng định, đứa bé kia nhất định là do Diệp Giai Nhi sinh ra.

Nhưng lần này Hoài Dương mới từ Mỹ về được bao lâu chứ, vì sao đã lại dính líu với ả tiện nhân này?

Nhưng bà ta không hề lo lắng về mối quan hệ của hai người bọn họ.

Nếu như bốn năm trước Hoài Dương có tình cảm với ả tiện nhân này thì tại sao lại ly hôn với cô ta?

Vậy nên bốn năm trước ả tiện nhân Diệp Giai Nhi kia không thể là mợ chủ của nhà họ Thẩm, vậy thì bốn năm sau, cô ta càng không thể trở thành con dâu của nhà họ Thẩm.

Ả tiện nhân đó hoàn toàn là bại tướng trong tay bà ta, bà ta không cần phải tốn công sức với cô ta.

Chung quy thì Diệp Giai Nhi cũng không làm nên trò trống gì.

Tô Tình nhàn nhã ngồi xuống sofa, để chiếc túi xách tinh tế lên bàn, sai bảo thím Lý: “Pha một ly cà phê.”

Sau đó, ánh mắt của bà ta lại nhìn về phía Kaka, đôi mày lá liễu chau lại có thể kẹp chết ruồi, Hoài Dương không phải có bệnh sạch sẽ sao, làm sao có thể đem con súc sinh này vào phòng?

“Hoài Dương có nói bao giờ về không?”

“Cậu Thẩm không nói ạ.” Thím Lý xay hạt cà phê sau đó đem pha.

“Đi tới công ty hay là đi đâu khác?”

“Bà chủ Thẩm, tôi chỉ biết cậu chủ Thẩm dẫn cô chủ nhỏ cùng ra ngoài, còn những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết.”

Tô Tình hờ hững trả lời một tiếng, không hỏi thêm gì nữa mà cầm điện thoại lên gọi, âm thanh truyền tới là âm báo tạm thời không có người nghe, mời gọi lại sau.

Bà ta chau mày, ấn nút quay lại, đang chuẩn bị gọi lại thì một cuộc gọi khác đã gọi tới. Bà ta nhận máy, giọng nói dịu dàng: “Mẹ, bây giờ mẹ về tới thành phố B rồi sao?”

“Ừ, đang ở trên xe.” Giọng nói của Bộ trưởng Mục nghe có vẻ yếu ớt, không được khỏe mạnh như trước đây nữa, dù sao bà cũng đã lớn tuổi, lại vừa trải qua một đợt bệnh nặng, nguyên khí trong cơ thể đã bị tổn hại.

“Vậy thì tốt, con sẽ bảo Hoài Dương dành ra vài ngày rồi con với nó sẽ tới thành phố B thăm mẹ.”

Giữa chừng vang lên mấy tiếng ho nhưng bà Mục vẫn nói chuyện rất rõ ràng: “Con qua đây là được rồi, Hoài Dương không cần tới đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.