Nghe vậy, Tô Tình cảm thấy quái lại: “Mẹ, từ trước đến giờ không phải đứa cháu mẹ quý nhất là Hoài Dương sao, sao bây giờ mẹ lại bảo nó không tới nữa, mẹ không muốn gặp nó sao?”
“Muốn thì muốn nhưng không thể để nó tới đây nữa, ba năm ở nước Mỹ nó đã vất vả quá rồi, con phải bồi dưỡng cơ thể cho nó nhiều một chút, để nó nghỉ ngơi.”
“Chẳng lẽ sức khỏe của Hoài Dương còn không bằng mẹ sao? Mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo lắng nhiều như vậy.”
“Trong ba năm ở Mỹ, thật sự Hoài Dương đã vất vả nhiều rồi…”
“Mẹ, con nói mẹ thiên vị Hoài Dương mẹ còn không tin, mẹ nghe những gì mẹ nói xem, có câu nào không phải là đang bảo vệ Hoài Dương không?”
“Mẹ không bảo vệ, lo cho Hoài Dương thì còn ai lo cho nó nữa?”
Nghe vậy, bà Mục nói cao giọng ở cuối câu:
“Trong hơn một năm đầu mới tới Mỹ, ngày nào Hoài Dương cũng đi tìm bác sĩ làm phẫu thuật, chữa trị mặt cho Thẩm Hải Băng. Thẩm Hải Băng gần khỏi rồi thì tự nhiên mẹ lại có vấn đề, tràn máu não lại phát tác, mẹ được đưa tới nước Mỹ, Thẩm Hoài Dương lại chạy ngược chạy xuôi vì mẹ mà không dám than thở câu nào.
Mẹ hôn mê ba tháng thì nó ở bên cạnh chăm sóc mẹ cả ba tháng đó không rời, về sau làm phẫu thuật, mặc dù đã tỉnh lại nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu. Người ở bên cạnh chăm sóc mẹ vẫn là Hoài Dương.
Sau đó ở Mỹ lại xảy ra khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, tổng công ty ở nước Mỹ chịu nhiều sóng gió, nội bộ lục đục, công ty tổn thất rất nghiêm trọng, đúng lúc đó các cổ đông đồng loạt hành động, chĩa hết mũi dùi về phía Hoài Dương, con có biết nó vất vả như thế nào không, một ngày chỉ được ngủ vài tiếng đồng hồ…”
Tô Tình không nói gì, Hoài Dương đúng là rất vất vả.
“Con thì mẹ không trông chờ được gì rồi, mới ở Mỹ bốn năm ngày đã không quen đòi về nước, ba con gãy chân, không cử động được gì, người chạy đi chạy lại chỉ có Hoài Dương, một mình nó phải làm phần việc của ba người, làm sao có thể không mệt được?
Con và Thẩm Thiên Cảnh đã không thể trông mong được gì, mẹ ở Mỹ thời gian lâu như vậy mà Thẩm Thiên Cảnh không vào viện được một lần, nó thì có thể bận được đến đâu chứ, có phải đợi mẹ chết rồi thì mới tới nhìn mặt một lần không?”
Nghe vậy Tô Tình cũng thấy khó nghe: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao có thể ăn nói khó nghe thế chứ.”
“Cư xử khó coi như vậy mà còn sợ mẹ nói khó nghe sao? Đến lúc quan trọng thì con gái, con rể đều không được nhờ, người duy nhất có thể nhờ vả được cũng chỉ có cháu tôi.”
“Con không quen sống ở Mỹ, sang rồi vừa nôn vừa tiêu chảy, Thiên Canh lại bận việc, những chuyện này đâu phải là mẹ không biết, mẹ cần gì phải nóng tính như vậy?”
“Bận việc? Tôi thấy đến khi tôi chết, Thẩm Thiên Canh cũng chưa chắc đã có thời gian để tới tham dự tang lễ.”
Giọng nói bà Mục tức giận, bà cúp luôn điện thoại.
Tô Tình ngồi đó bất lực, bà ta cũng biết mẹ mình lo lắng cho sức khỏe của Hoài Dương, vậy nên bà bảo thím Lý đóng cửa, rồi cùng bà đi ra ngoài mua một ít thực phẩm dinh dưỡng và đồ bổ.
Ở phía bên kia.
Tô Chính Quốc nhìn vợ mình đang tức đến mức thở không ra hơi, khuôn mặt uy nghiêm của ông có phần bất lực, ông đưa tay ra vỗ nhẹ lưng bà, để bà bình tĩnh lại: “Bà cần gì phải để mình tức giận thành ra như vậy.”
“Tôi hôn mê thời gian lâu như vậy mà không thấy mặt con rể lấy một lần, tôi có thể không tức giận không?”
“Được rồi, được rồi, đừng để mình tức giận quá, sức khỏe vợ tôi vừa khỏe lên, nếu như bà lại tức giận thì tôi đau lòng lắm.”
Trong thời gian bà hôn mê, Tô Chính Quốc cũng không ăn được gì, nhìn thấy bà không tỉnh lại, ông cũng cảm thấy cuộc sống của mình trống rỗng một nửa.
“Lớn tuổi vậy rồi mà còn nói mấy câu sến súa như vậy.” Bộ trưởng Mục từ từ bình ổn lại hơi thở bà chỉ cảm thấy hơi đau lòng.
Mẹ vợ bệnh nặng, nằm trên giường bệnh hơn một năm trời mà con rể không hề thăm hỏi lấy một lần, con gái lại nói đỡ cho con rể, làm sao bà có thể không đau lòng?
Mấy năm nay Thẩm Thiên Canh đúng là càng ngày càng không ra sao…
….
Không khí trong xe bắt đầu trở nên nặng nề, không ai lên tiếng nói gì, Huyên Huyên nhìn trái, nhìn phải, cảm thấy rất ngột ngạt.
Vì sao mẹ và chú xấu xa không nói chuyện?
“Mẹ, vì sao mẹ không nói chuyện với chú?”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương quay sang, nhìn về phía Diệp Giai Nhi chăm chú.
Hình như Diệp Giai Nhi không hề nhận ra ánh mắt của anh, cô lấy một chai sữa từ trong túi, lấy ống hút ra cắm vào rồi đưa cho Huyên Huyên: “Vì mẹ và chú không có gì để nói với nhau.”
Huyên Huyên ngậm ống hút, ra chiều ngẫm nghĩ: “Vậy con biết rồi, nhất định là mẹ ghét chú!”
“Vì sao?” Người hỏi tiếp là Thẩm Hoài Dương.
“Bởi vì khi mẹ ở cạnh chú Điền hay chú đẹp trai thì sẽ không như vậy, sẽ cười và nói chuyện, nhưng khi ở cạnh chú, mẹ không nói gì cả, nhất định là do ghét chú.”
Cô bé gõ vào đầu mình, tự mình đưa ra kết luận, đúng vậy, cô bé cũng không lấy gì làm thích thú với ông chú xấu xa này, đúng là giống mẹ như đúc!
Người này tức giận sẽ quát cô bé, cô bé hơi sợ ông chú xấu xa này, mẹ, chú Điền và chú đẹp trai đều không quát Huyên Huyên.
Thẩm Hoài Dương đanh mặt, đúng lúc đó vừa tới nơi, chiếc xe dừng lại, giọng nói của tài xế từ ghế trước vang lên: “Tổng giám đốc, đã tới rồi.”
“Chẳng lẽ tôi không có mắt, không nhìn thấy sao?” Anh trút hết lửa giận lên người tài xế vô tội.
Nghe vậy, người tài xế lập tức không nói gì nữa, trở nên rất yên tĩnh.
Thẩm Hoài Dương mở cửa xe, đem theo cơn tức giận không hiểu từ đâu tới xuống xe, cửa xe đóng rầm lại một tiếng.
Cơ thể bé nhỏ của Huyên Huyên không kìm được rúc vào lòng Diệp Giai Nhi: “Mẹ, chú ấy hung dữ quá.”
Nếu không muốn tới thì anh có thể không tới, cũng đâu có ai bắt ép?
Vậy nên không cần nổi điên ở đây!
Cô chau mày, bế Huyên Huyên lên rồi xuống xe theo, cô tưởng rằng Thẩm Hoài Dương đã rời khỏi đây nhưng đến khi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy anh đang xụ mặt xuống, đứng cách đó không xa lắm, giống như… đang chờ cô và Huyên Huyên.
“Mẹ, thơm quá, đây là đâu vậy ạ?” Huyên Huyên rất tò mò, hai mắt tròn xoe nhìn đông nhìn tây.
“Mẹ cũng chưa từng đến đây, một lát nữa vào trong là con sẽ biết thôi, đúng là tiểu quỷ tò mò!” Cô khẽ gõ vào cái mũi nhỏ của con bé.
Đợi đến khi cô tới gần, hai người đi song song thì Thẩm Hoài Dương mới đi tiếp về phía trước.
Đi qua cánh cửa lớn, cảnh tượng bày ra trước mắt làm hai người kinh ngạc, Huyên Huyên woa lên một tiếng, hai mắt như phát sáng, cả người càng kích động hơn, tay chân nhảy múa: “Mẹ ơi! Nhiều nho quá!”
Diệp Giai Nhi cũng hơi sững sờ, cô không ngờ Thẩm Hoài Dương lại đưa bọn họ tới vườn nho.
Đưa mắt nhìn ra xa là một khu đất rộng lớn, với những giàn nho thẳng tắp, lá nho xòe ra khắp nơi, không nhìn thấy đâu là điểm cuối.
Lá nho rất xanh, dưới ánh sáng mặt trời trông lại càng xanh hơn, một cơn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá đung đưa, từng chùm nho treo trên cao óng ánh, long lanh.
Không khí ngập tràn mùi nho, còn thoang thoảng hương cỏ, vô cùng dễ chịu.
Cô nhìn quanh, thấy bóng người cao lớn của người đàn ông kia đi tới một chỗ nghỉ bên cạnh, một người đàn ông trung niên đang đứng trong đó.
Anh lấy ví tiền ra đưa cho người đàn ông đó 150.000, tiện thể cầm ba chiếc giỏ bên cạnh, hai cái to, một cái nhỏ.
Từ nãy tới giờ Huyên Huyên đã không kìm được phấn khích, cơ thể nhỏ bé không ngừng nhoài ra bên ngoài, đòi xuống đất.
Diệp Giai Nhi cúi người, đặt Huyên Huyên xuống đất, nhìn bảng quảng cáo, vé vào cửa của người trưởng thành là 60.000, còn vé của trẻ em là một nửa giá.
Nếu ăn nho thì sẽ tính thêm tiền, còn nếu đem nho đi thì sẽ tính theo cân, loại nhỏ là 36.000/kg, còn loại to và chùm là 72.000/ kg.
Giá cả cũng khá hợp lý, hơn nữa nho ở đây vừa tươi, vừa có thể giúp trẻ con cảm nhận được niềm vui của lao động, một công đôi việc, đúng là không tồi.
Huyên Huyên đã chạy tới, lấy chiếc giỏ nhỏ màu hồng từ tay của Thẩm Hoài Dương, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt chưa từng vụt tắt: “Chú tuyệt quá!”
Nghe vậy, vẻ mặt u ám từ nãy tới giờ của Thẩm Hoài Dương mới khá hơn một chút, anh đi tới, đưa một cái nhỏ cho Diệp Giai Nhi.
Cô không nhìn anh, ánh mắt nhìn sang bên cạnh nhưng vẫn nhận lấy chiếc giỏ.