Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 312: Chương 312: Một đám đàn bà nhiều chuyện




Diệp Giai Nhi lắc đầu: "Không được, sau khi trải qua sự việc này, em mới phát hiện một người phụ nữ quá tùy tiện cũng không phải là chuyện tốt, nói không chừng sau này anh sẽ thật sự có hảo cảm với người phụ nữ đó, cũng sẽ cho cô ta vào căn hộ này, đến lúc đó kết cục của em chắc chắn sẽ như lần này, em phải có cuộc sống và suy nghĩ của riêng mình. "

"Anh đã nói rồi, cô ấy là em gái, em trai cô ấy bị bệnh tim, thời gian trước còn đang hôn mê, một mình cô ấy có chút không gánh vác nổi, anh mới cho cô ấy ở đây…”

"Ừm, em hiểu rồi, em cũng phát hiện anh không còn quan tâm và ân cần như trước nữa, ngày càng trở nên hờ hững với em, em thậm chí thật sự không biết bây giờ anh đối với em là loại tình cảm nào, anh trước đây sẽ không nói với em những lời như vậy, cũng sẽ không kêu em lái xe tới đón Huyên Huyên, tới lấy đồ, em cảm thấy anh thay đổi rồi.”

Đỉnh đầu Thẩm Hoài Dương dường như bị mây đen bao phủ, vừa tối vừa đen, diễn xuất quá chân thực, có phải anh đã tự đập đá vào chân mình rồi không?

Đây là sao? Rốt cuộc là sao? Rõ ràng người bị trừng phạt là cô, nhưng tại sao tới cuối cùng người chịu thiệt, người bất mãn lại là anh?

“Diễn thật quá cũng là sai sao?” Một bầy quạ bay qua đầu anh, thật sự có một kích động muốn nổ tung.

"Không phải sai, chỉ là hiện tại em cảm nhận thấy nghi ngờ về tình cảm của anh, rốt cuộc là thật sự diễn tốt đến mức xuất quỷ nhập thần, hay là trong lòng anh thật sự đã sinh ra chán ghét với em, cho nên diễn xuất mới đạt như vậy, mới thành thục như vậy.”

Lúc nói, Diệp Giai Nhi ôm quần áo của Huyên Huyên vào trong lòng, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh ngủ đi, em về đây.”

Đôi mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô: "Ở lại."

“Anh ngủ đi, Huyên Huyên và mẹ còn đang chờ em về.” Cô hạ quyết tâm.

"Anh thực sự vô tội, anh thề với em sau này sẽ không bao giờ dùng chiêu này nữa!" Lúc này, anh mới thực sự biết hối hận là thứ gì!

Diệp Giai Nhi đưa tay lên vỗ nhẹ lên mặt anh, lời nói của cô nghe có chút qua loa: "Em biết rồi."

Anh có chút chán nản, thuận tay cầm chiếc áo khoác màu đen ở bên cạnh lên, ngón tay xương khớp rõ ràng nắn nắn mi tâm: "Anh đưa em về."

“Em có lái xe tới đây, ở dưới lầu đó.” Cô từ chối, nhướng mày nói: “Thật sự không cần đưa đâu, em đi đây.”

Bước chân dưới chân rất nhanh, Diệp Giai Nhi bước nhanh ra khỏi căn hộ, đóng cửa căn hộ lại, Thẩm Hoài Dương chậm hơn một bước, vừa đi ra thì cửa thang máy đã đóng lại.

Đứng trước thang máy, anh đợi chuyến thang máy tiếp theo, đuổi theo xuống dưới lầu căn hộ, chiếc xe màu đỏ đã phóng đi. Chap mới luôn có tại ++ TRÙMTRUYỆЛ . V И ++

Lông mày của Thẩm Hoài Dương không khỏi nhíu lại càng lúc càng chặt, đây là trừng phạt cô, hay là trừng phạt anh vậy?

...

Khi Diệp Giai Nhi bế Huyên Huyên đang mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô vô tình bắt gặp Thẩm Hoài Dương đang ngồi trên sofa, cô sững sờ một lúc.

“Dậy rồi à, tối hôm qua ngủ ngon không?” Môi mỏng cong lên, anh chào cô.

Thu lại dòng suy tư đã đi xa, cô ngây người nhìn đồng hồ trên tường, mới sáu giờ, anh làm gì đến đây sớm vậy?

Dắt Huyên Huyên đi rửa mặt, đánh răng chải đầu, khi đi ra, Quách Mỹ Ngọc đã chuẩn bị xong bữa sáng, người đàn ông ngồi vào bàn ăn.

Bốn người cùng nhau ngồi vào bàn, không khí rất hòa hợp, mặc dù thái độ của Quách Mỹ Ngọc khá hờ hững, nhưng cũng không nổi cáu nữa.

“Bác gái, sau bữa sáng chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi.” Thẩm Hoài Dương nhấp một ngụm sữa đậu nành.

Thái độ Quách Mỹ Ngọc lạnh nhạt: "Làm gì?"

"Hôm nay là sinh nhật của bác gái, không phải sao?

Diệp Giai Nhi vươn tay vỗ vào trán, chết tiệt! Suýt chút nữa cô đã quên mất một việc quan trọng như vậy rồi!

Quách Mỹ Ngọc không chịu đi, tâm trạng bà không tốt lắm, hơn nữa Diệp Đức Huy mới qua đời cách đây không lâu, bà không có tâm trạng cũng không rảnh để tổ chức sinh nhật cho mình.

Nhưng Huyên Huyên không bằng lòng, hai tay ôm chặt lấy chân của Quách Mỹ Ngọc, ngọt ngào làm nũng: "Bà ơi! Bà ngoại tốt! Bà ngoại tốt của cháu!"

Trái tim của Quách Mỹ Ngọc có chút mềm nhũn, nhưng vẫn chưa chịu mở lời.

"Bà ơi, hôm nay nếu bà đi, cháu sẽ mua quà sinh nhật cho bà, bà muốn mua gì cháu sẽ mua cho bà! Nếu không, cháu sẽ không mua gì hết đó!”

Không thể chịu được sự vòi vĩnh của Huyên Huyên, Quách Mỹ Ngọc khẽ thở dài, ôm lấy Huyên Huyên, liên tục đáp: "Được rồi, được rồi!"

Chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn, Thẩm Hoài Dương đã xin nghỉ phép cho Diệp Giai Nhi và Huyên Huyên trước rồi, nghỉ cả một ngày.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi có chút muốn trợn mắt, đây là kêu hai mẹ con cùng nhau trốn tiết sao?

Đi đến trung tâm mua sắm lớn trước, Thẩm Hoài Dương bảo Diệp Giai Nhi chọn vài bộ quần áo cho Quách Mỹ Ngọc, tất cả đều là phong cách mùa thu vừa ra mắt, bất kể màu sắc, kiểu dáng, họa tiết đều khá ổn.

Hai ngày nữa, Quách Mỹ Ngọc cũng phải về quê dự đám cưới của một người họ hàng, quả thực cũng cần mua một số quần áo.

Xa xa, Tô Tình cùng một đám quý bà đang mua sắm, vô tình nhìn thấy bốn người trước mắt, ba người lớn một người nhỏ.

"Bà Tô, bà không phải nói con trai bà đã chia tay với người phụ nữ đó rồi sao? Sao bây giờ hai người lại ở cùng nhau rồi?"

"Đúng đó, đúng đó, tôi nghe nói người phụ nữ này đã đưa Bộ trưởng Thẩm vào tù, con trai của bà không lẽ không ghi thù, mà còn có thể ở bên người phụ nữ đó sao?"

"Không phải đâu, khoảng thời gian trước tôi xem TV có nhìn thấy con trai bà và một cô gái xinh đẹp ở cùng nhau không phải sao? Mới mấy ngày, không lẽ lại chia tay rồi?”

Những tiếng bàn tán hỗn loạn xung quanh khiến tâm trạng của Tô Tình như rơi xuống đáy vực, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng ù ù, thật sự rất khó chịu.

Thực ra, mấy quý bà này căn bản không hiểu đầu đuôi ngọn ngành, toàn bộ đều đang khiêu chuyện với một thái độ hóng hớt.

Hơn nữa, có mấy vị phu nhân có biết chuyện, nhưng ở trước mặt Tô Tình, đương nhiên vẫn là đứng về phía Tô Tình, đổ hết mọi sự không đúng cho Diệp Giai Nhi.

Những lời này càng khiến Tô Tình cảm thấy sắc mặt trắng xanh, bà cảm thấy những người này căn bản chỉ là đang xem chuyện cười của nhà họ Thẩm, đang giễu cợt bà ta!

Đột nhiên không có hứng thú mua sắm nữa, Tô Tình quay người: "Các người đi mua sắm đi, tôi còn có một số việc phải làm."

Đợi khi bà ta đi cách xa hơn một chút, đám quý bà kia cười khúc khích thành tiếng: "Tôi thật sự không biết bà ta bây giờ còn đắc ý được gì nữa, cũng không coi thử ở thành phố S này có ai là không xem chuyện cười của nhà họ Thẩm chứ!"

Đứng ở góc tường, Tô Tình nghe thấy bọn họ tám chuyện phiếm rất rõ ràng, vừa tức giận vừa xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi, một đám đàn bà nhiều chuyện!

Cuối cùng chọn áo khoác màu camel và quần tây đen, phối với nhau rất đẹp, như trẻ ra mười tuổi, lúc tính tiền, hai chân nhỏ của Huyên Huyên chạy nhanh nhất, tí ta tí tõn chạy đến trước quầy thu ngân, đổ hết tiền lì xì của mình ra.

Cô bé trông ngây ngô nghiêm túc, ngoan ngoãn lạ thường, thông minh, dễ thương, nhân viên phục vụ thích thú vô cùng.

Nhưng, tiền lì xì của bé làm gì đủ, Huyên Huyên bĩu môi, chậm rãi quay lại bên cạnh Diệp Giai Nhi: “Mẹ, con không đủ tiền, mẹ cho con mượn chút đi, đợi con lớn kiếm tiền rồi trả cho mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.