Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 313: Chương 313: Con sẽ chấp nhận toàn bộ




Quách Mỹ Ngọc vui vẻ ôm lấy Huyên Huyên, đây đúng là cục cưng của bà mà, quả nhiên không uổng công bà thương cô bé.

Thẩm Hoài Dương và Diệp Giai Nhi nhìn nhau, sau đó đều nhẹ nhàng cười một tiếng, cuối cùng thì số tiền tiêu vặt cũng đã được cất đi, Thẩm Hoài Dương ký tên lên trên giấy.

“Bà ngoại, cháu không đủ tiền, cũng không có nhiều tiền bằng ba với mẹ. Cháu mua bánh gato cho bà, một cái bánh gato thật lớn, có được không ạ?”

“Được chứ.”

Đứng trong góc tối sau lưng đám người, Tô Tình nghe hết đoạn đối thoại không sót một chữ, sau đó lại cẩn thận theo dõi ở phía sau.

Lâm Di là một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố S, nơi này được nổi danh bởi sự ưu nhã, thanh tao, còn có phong cảnh vườn hoa suối chảy, có rất nhiều người đến đây dùng bữa.

Đã đặt phòng từ trước, ngoài phòng là một biển hoa, ở xa xa chính là cây ngô đồng, lúc này lá cây đều vàng ươm, rất là xinh đẹp.

“Quý khách muốn chọn đồ ăn chưa?” Một giọng nam truyền đến.

Âm thanh rất quen thuộc, Diệp Giai Nhi xoay người, kinh ngạc không thôi nhìn Lục Mạc Duy đứng trước mắt mình: “Sao anh lại ở đây vậy?”

“Là mọi người hả?” Lục Mạc Duy cười khẽ: “Tôi ở đây làm việc không công, mỗi tháng đều phải làm một ngày, hôm nay miễn phí hết, cô với bác gái cứ tùy ý dùng bữa.”

“Như vậy thì sao được chứ, nên thanh toán thì bọn tôi nhất định phải thanh toán.” Diệp Giai Nhi không chịu, cô kiên trì.

“Đây là nhà hàng do mẹ của tôi mở, cô cứ ăn đi, tôi đến đây lao động miễn phí cũng là vì để bán nhan sắc mà, mẹ tôi nói tôi chính là chiêu bài sống ở đây này.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi và Quách Mỹ Ngọc cũng nhịn không được mà cười thành tiếng: “Bộ bác gái dùng gương mặt có năm sáu phần giống với Hyun Bin của anh để hấp dẫn phụ nữ đó hả?”

“Trả lời chính xác, thêm 10 điểm.”

Trong khi hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Thẩm Hoài Dương ý vị thâm trường nhìn Lục Mạc Duy, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mặt cô, sau đó lại vén sợi tóc của cô qua bên tai, mở mắt nói lời bịa đặt: “Ở đây bị dính cái gì này.”

Anh cũng không quên lúc trước chính là cái tên này đã thân mật đưa cô đến dưới lầu bệnh viện, trong lòng mang ý đồ xấu.

Không đoán được anh lại đột nhiên có hành động như thế, hơn nữa còn ở trước mặt mẹ và người ngoài, Diệp Giai Nhi hơi mím môi, gương mặt có chút ửng đỏ.

Đương nhiên Quách Mỹ Ngọc cũng đã nhìn thấy, không nói lời nào, bà nghĩ có lẽ quyết định lần này là chính xác.

Ai da, cái tính ghen tuông này không nhỏ nha.

Lục Mạc Duy mỉm cười đến cả cặp mắt đào hoa đều híp lại, ánh mắt chuyển hướng qua nhìn Thẩm Hoài Dương: “Thẩm tổng, Y Đình rất hợp với ý tôi, tôi có thể hành động được không?”

Đôi mắt mở to, lông mi Diệp Giai Nhi chớp chớp, Thẩm Hoài Dương cầm lấy ấm trà rót trà cho Quách Mỹ Ngọc, sau đó là Diệp Giai Nhi, tùy ý nói: “Cậu nên hỏi người trong cuộc.”

“Cô ấy nói anh là anh cả của cô ấy, kêu tôi hỏi ý kiến của anh.” Lục Mạc Duy cười khẽ: “Nghe lời này của Thẩm tổng, anh có ý là không phản đối đúng không?”

“Hừ.” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt lười biếng đáp lại, không để ý đến Lục Mạc Duy, chỉ cần mục tiêu của cậu ta không phải là người phụ nữ của anh thì được rồi.

Lục Mạc Duy rời đi, Quách Mỹ Ngọc cười nói: “Có phải là ngày hôm đó sau khi đưa về nhà thì có chuyện gì xảy ra không?”

“Con nghĩ là có đó.” Diệp Giai Nhi nhún vai, cô không ngờ hai người lại hợp ý với nhau, thật ra cũng không tệ, hai người rất xứng đôi.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, mỗi một món ăn đều rất độc đáo, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, mùi vị lại càng không thể bàn cãi. Ăn tối xong, còn có điểm tâm ngọt, hoa quả tươi, phục vụ rất là chu đáo.

Cái bánh gato to mà Huyên Huyên mua cũng đã được đẩy tới, thổi tắt ngọn nến, cô bé còn không chịu từ bỏ ý đồ, đòi hát một bài hát sinh nhật, hơn nữa còn muốn hát cùng với ba mẹ.

Lông mày Thẩm Hoài Dương không nhịn được mà có mấy phần co rúm: “Huyên Huyên ngoan nào.”

“Ý của ba là ba không định hát hả?” Cô bé cũng không phải là dễ lừa gạt.

Thẩm Hoài Dương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô gái bên cạnh mình, Diệp Giai Nhi cũng nhìn anh, tức giận hừ một tiếng: “Anh không nghe thấy là em cũng phải hát à, ai mà trốn được chứ?”

“Ngũ âm của anh không được hoàn chỉnh.”

“Đây không phải là một cuộc thi ca hát.” Diệp Giai Nhi không có ý định cứu anh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh.

Kết quả không thể lay chuyển hai mẹ con, một nhà ba người đứng bên cạnh cửa sổ hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Chất giọng của Huyên Huyên rất lớn, không nghe thấy giọng hát của ba, hàng lông mày nhỏ nhắn của cô bé nhăn lại, lôi kéo cái quần tây của ba. Thẩm Hoài Dương có vẻ bất đắc dĩ, lại cất cao giọng hát.

Nhìn Huyên Huyên có thể ép buộc Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương, trong lòng Quách Mỹ Ngọc mới thả lỏng một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Ba của Giai Nhi đã qua đời, người sống mới là quan trọng nhất, bà không thể nhẫn tâm chia rẽ một nhà ba người bọn họ.

Bánh gato được cắt thành mấy miếng, có Huyên Huyên là ăn vui vẻ nhất, trên miệng dính toàn là kem, dâu tây ở trên bánh gato bị cô bé ăn không còn một miếng.

Quách Mỹ Ngọc suy nghĩ, sinh nhật này trôi qua rất vui vẻ, tâm trạng thư thái, tiếc nuối duy nhất là không có ông ấy.

Lục Mạc Duy lại đưa đến không ít điểm tâm, cuối cùng còn chuẩn bị một món quà sinh nhật, Diệp Giai Nhi nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình thì cũng biết bà rất hài lòng.

Một lát sau lại đi ra ngoài phòng ăn, đi tản bộ ở bên hồ, ánh trăng màu vàng rọi trên mặt hồ, óng ánh xinh đẹp.

Một tiếng đồng hồ sau mới ngồi xe trở về, xe dừng dưới lầu khu chung cư, bước xuống từ trên xe, Quách Mỹ Ngọc ôm Huyên Huyên đi lên lầu.

“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.” Diệp Giai Nhi thật lòng nói tiếng cảm ơn.

“Đừng có nói bằng miệng, anh muốn em hành động thực tế.” Anh có ý khác, mục đích rất rõ ràng, chính là đôi môi đỏ hồng như hoa anh đào của cô.

Lúc này lại có tiếng bước chân hùng hổ truyền đến, Tô Tình xuất hiện phía sau hai người bọn họ, vẻ mặt rất khó coi, hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi.

Thẩm Hoài Dương hoàn hồn xoay người lại, hiển nhiên là Tô Tình tức giận vô cùng, đưa tay chỉ vào Diệp Giai Nhi, vừa mở miệng liền mắng chửi: “Cái kẻ vô liêm sỉ này, không biết lúc đầu là ai thề thốt nói có đến chết cũng sẽ không qua lại với Hoài Dương nhà chúng tôi, lúc này vừa mới qua có mấy ngày, cô lại không cần mặt mũi như thế hả?”

Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào, Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nói: “Đủ rồi!”

“Cái gì gọi là đủ chứ! Mẹ vẫn còn chưa nói xong đâu, một câu cũng còn chưa nói hết. Nó đã hại ba con vào ngục giam, lại hại nhà họ Thẩm chúng ta bị người ở thành phố S chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn luận sôi nổi, con thì sao? Con còn có lương tâm không hả? Lại còn quấn quýt với cô ta như thế, còn tổ chức sinh nhật cho bà già kia, rốt cuộc con có phải là con trai của mẹ không vậy?”

Tô Tình tức giận đến nỗi thở không ra hơi, mấy ngày trước nhìn thấy tin tức trên tivi nói anh hẹn hò với một cô gái trẻ tuổi, bà ta thật sự rất hài lòng.

Anh hẹn hò với ai cũng được, chỉ là không thể ở bên cạnh con tiện nhân Diệp Giai Nhi là được rồi, bà ta không cho phép.

Mấy ngày nay xem tin tức, tâm trạng bà ta thoải mái một chút, cho là cuối cùng anh đã tỉnh táo rồi, nhận ra bộ mặt thật của người phụ nữ đó, nhưng mà quay người hai người lại dây dưa ở bên nhau.

“Con đã nói là mọi chuyện đều có nhân quả, sở dĩ ông ấy vào tù là bởi vì ông ấy đã gieo quả ác.” Thẩm Hoài Dương lạnh lùng nói.

Tô Tình trực tiếp nói với Diệp Giai Nhi: “Đồ vô liêm sỉ, cô không sợ thiên lôi đánh cô hả, cô lập tức nhanh chóng rời khỏi con trai tôi.”

Cô muốn nói chuyện, anh lại nắm chặt lấy tay cô, kêu cô không nên lên tiếng, khẽ động đôi môi mỏng, nói từng câu từng chữ: “Không phải là cô ấy không thể rời khỏi con, mà là con không thể rời khỏi cô ấy, con đã không thể không có cô ấy, là do con cố chấp để cô ấy ở lại bên cạnh con, nếu như thiên lôi có đánh xuống thì con cũng không hề có ý kiến, con sẽ chấp nhận toàn bộ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.